Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1611

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đêm trước hôn lễ, công tác chuẩn bị đã xong gần hết, Mộ Nhã Triết đã chuẩn bị từ một tháng trước, để ngừa thời gian quá ngắn, mà luống cuống tay chân.
Thiệp mời đã lục tục phát ra, thiệp lần này, là Vân Thi Thi tự mình thiết kế, làm xong trong tháng, cô cũng không có quay lại chức vụ, mà ở nhà, xem một chút sách tham khảo, nhớ lại bố cảnh và thiệp mời trong hôn lễ, để đủ khả năng thiết kế, cô tham gia học một chút về thiết kế mặt bằng.
Thiệp mời thiết kế vô cùng đặc biệt.
Tổng thể màu đỏ, nạm khung vàng, hoa hồng chạm rỗng, kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, có vẻ rất hân hoan.
Sau khi phát thiệp mời ra ngoài, thì phải bắt đầu chuẩn bị chi tiết trong hôn lễ.
Tỷ như, phù dâu và phù rể.
Hữu Hữu đề nghị nói xây dựng cả một đoàn chị em, nhưng mà bạn của Vân Thi Thi cũng không nhiều, những người đã kết hôn, không có thể trở thành phù dâu, bởi vậy, chọn Tiếu Tuyết, Mộc Tịch và Quân Mặc làm phù dâu.
Quân Mặc nghe tim Vân Thi Thi muốn mời mình làm phù dâu trong hôn lễ, vừa mừng vừa sợ.
Cô ấy còn nói đùa, trong phim 《 Quả Trám 》 cô sắm vai nam phụ Tô Kỳ, hiện giờ, cuối cùng có thể tự tay đưa tình cảm chân thành của mình vào cung điện hôn lễ rồi.
Nhưng mà, cô ấy vẫn hơi lo lắng, về việc chọn váy cho phù dâu, có thể cô ấy sẽ không thể khống chế.
Quân Mặc vẫn luôn ăn mặc khá trung tính, lại thêm hôn lễ Vân Thi Thi là hôn lễ kiểu truyền thống, bởi vậy, cô ấy vẫn luôn lo lắng.
Nhưng bên phía tổ chức hôn lễ nói, nếu để tóc ngắn mặc Hán phục, có vẻ không hợp nhau, thì có thể cung cấp tóc giả.
Vân Thi Thi vừa nghe vậy, lập tức kéo ba phù dâu đi thử quần áo.
Thử xong thì lại phát hiện, Quân Mặc mặc quần áo nữ cũng vô cùng xinh đẹp, dù sao, khuôn mặt của cô ấy bày ở nơi đó, người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp cả!
Lúc đầu Quân Mặc còn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Vân Thi Thi luôn nhấn mạnh, hôn lễ chỉ có một lần, nhất định phải nể mặt, Quân Mặc đành phải miễn cưỡng đồng ý!
Bên phía phù rể, tất nhiên là không cần quan tâm!
Lục Cận Dự và Khương Thân là người được chọn sẫn, Mộ Nhã Triết lại mời Tần Chu đến làm phù rể, việc vui lớn như vậy, tự nhiên Tần Chu vô cùng vui vẻ!
Cuối cùng chọn phù dâu và phù rể xong.
Buổi tối lúc về nhà, Vân Thi Thi lấy ảnh phù dâu thử quần ảo cho Mộ Nhã Triết xem, Mộ Nhã Triết chú ý tới, Quân Mặc hoá trang hơi lạ, liếc mắt một thì nhận ra tới Quân Mặc là người diễn vai nam phụ trong phim, nhưng vẫn cảm thấy được có chút khó tưởng tượng nổi!
"Cô ấy là ai?"
Không phải người diễn vai nam phụ sao.
Vân Thi Thi oán trách nói, "Sao anh lại quên? Lúc trước em đã giới thiệu với anh, cô ấy tên là Quân Mặc, là một cô gái xứng với tên của mình! Cô ấy chơi nhạc, thích mặc quần áo trung tính, fan của cô ấy vẫn gọi cô ấy là "nam thần" "nam thần"! Bây giờ cô vì hôn lễ của em, cũng là chịu uất ức, nghe nói, đây là lần đầu tiên cô ấy mặc vấy đó! Nếu là em, cũng thấy có phần được cưng mà lo!"
Mộ Nhã Triết nén cười, gật gật đầu, "Ừ! Rất được!"
Anh lại hỏi, "Thiệp mời đều đã phát xong rồi sao?"
"Dạ."
Thật ra danh sách khách mời tới hôn lễ, đã sớm chuẩn bị tốt, rất nhiều thiệp mời, đã viết xong từ trước.
Nhưng mà, có một thiệp mời, làm thế nào cũng không thể phát tới tay người kia!
Vân Thi Thi trở lại phòng sách, chậm rãi kéo ngăn kéo ra, bên trong có một tấm thiệp mời lẳng lặng nằm, cô cầm thiệp mời lên, mở ra, Ng'n t nhẹ nhàng *** cái tên kia, mực viết ba chữ "Cố Tinh Trạch" trên đó, đã sớm khô cạn.
Tấm thiệp này, đại để sẽ không thể phát đến tay anh rồi.
Nhưng mà, cũng biết là xuất phát từ suy nghĩ gì, cô không biết sao đã viết tên của anh, phục hồi tinh thần lại, mới ý thức được, tấm thiệp mời này, dù làm thế nào, cũng không thể kí gửi tới nơi mọc đầy hoa Bỉ Ngạn kia.
Cô không biết, trên đời này, có Thiên đường như trong truyền thuyết hay không.
Cô từng xem một bộ phim điện ảnh, tên là 《 Người đưa thư thiên đường》.
Trong phim, vai nam chủ là một tinh anh IT, sự nghiệp thành công, cá tính sáng sủa, lại vì một lần ngoài ý muốn, trở thành người sống đời sống thực vật, Thượng Đế dùng tuổi thọ hai tuần của anh làm điều kiện, để cho anh đảm nhiệm người đưa thư của Thiên Đường, đi tới đi lui giữa thiên đường và nhân gian để đưa thể, mang đến hi vọng sống cho mọi người.
Cô không biết, tấm thiệp mời này, có thể kí gửi đến Thiên Đường không, nếu là cố Tinh Trạch thật sự ở Thiên Đường, có phải cũng sẽ chúc cô hạnh phúc không.
Nghĩ đến cái tên này, hốc mắt cô lại bắt đầu chua xót!
Đã từng, cô không dám hy vọng xa vời về hạnh phúc, bởi vì một khi mình hạnh phúc, vừa nghĩ tới hạnh phúc như vậy, là do Cố Tinh Trạch hy sinh tính mạng bảo vệ cô, cô lại cảm thấy lương tâm bất an, thấy mình quá ích kỷ.
Nhưng Tần Chu lại nói, Cố Tinh Trạch dùng tính mạng bảo vệ cô, chỉ hi vọng cô có thể trở thành sự kéo dài cho sinh mệnh của anh, có thể thay thế anh, hưởng thụ vui buồn trong cuộc sống.
Lúc đó cô mới từ từ thoát khỏi nỗi ám ảnh.
"Tinh Trạch, anh có khỏe không..."
Vân Thi Thi mỉm cười thì thào, chậm rãi đóng thiệp mời.
Mộ Nhã Triết đẩy cửa phòng sách ra, thấy cô một mình ngồi trước bàn, ôm một thiệp mời trong lòng, vẻ mặt cô đơn.
Anh đi qua, nhẹ nhàng mà ôm vai cô, nhìn thiệp mời trong tay cô, cũng biết, tấm thiệp này, viết tên ai.
Anh nói, "Đang nghĩ cái gì?"
"Suy nghĩ, tấm thiệp này có thể kí gửi đến tay anh ấy không."
Mộ Nhã Triết không khỏi bật cười, phá tan ảo tưởng của cô, "Trên đời này, không có Thiên Đường. Người ૮ɦếƭ, thì không thể sống lại, cũng sẽ không biến thành thiên sứ."
Cảm xúc mất mác trên mặt Vân Thi Thi càng lúc càng rõ ràng.
Cô cũng biết, hy vọng của cô quá xa vời, là không tồn tại, nhưng cô tình nguyện si tâm vọng tưởng.
Mộ Nhã Triết chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm tay cô, nói, "Cho nên, trong sinh mệnh có thời hạn này, anh sẽ thật trân trọng em! Được không?"
Anh vươn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt cô, oán trách, "Vợ yêu của anh, chúng ta sẽ kết hôn ngay thôi, những hồi ức không thoải mái, thì đừng nhớ nữa. Khi con người còn sống, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, nhưng không thể vì những tiếc nuối này, mà không trân trọng cuộc sống sau này."
"Ừ!"
Vân Thi Thi cất thiệp mời vào ngăn kéo, nhẹ nhàng ôm anh.
...
Công tác chuẩn bị hôn lễ, tiến hành ngay ngắn có trật tự.
Cách hôn lễ còn có một tuần, Cung Kiệt mang Vân Nghiệp Trình về nước trước.
Lúc đón máy bay, Vân Nghiệp Trình xuống phi cơ, thì thấy ngay cửa đón khách, Vân Thi Thi ôm phấn Tiểu Nguyệt Dao mềm mại đáng yêu, Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đều có mặt, khóe môi Vân Nghiệp Trình co lại, không thể nhịn được nước mắt, hốc mắt ẩm ướt.
Lần thứ hai cha con gặp lại, muôn vàn cảm khái.
Vân Nghiệp Trình có hổ thẹn và hối hận với cô, trong thời gian u ám nhất trong cuộc sống của cô, ông không thể ở bên cạnh che chở cho cô, mười tháng cô mang thai, sinh nở, ở cữ, ông cũng tiếc nuối khi không thể ở bên cạnh cô!
Trong lòng có áy náy nói không nên lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc