Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1610

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tái sinh gen là một công trình lớn, Elise nói cho Cung Kiệt biết, nếu muốn khôi phục hoàn toàn, đại khái cần làm giải phẫu hơn ba mươi lần, mới có thể khôi phục cơ thể của ông.
Đương nhiên, cô ta nói khôi phục, chỉ là khôi phục nhất định thôi, tỷ như, khôi phục dây thanh có thể phát ra tiếng, hoặc là khả năng của khí quan.
Cung Kiệt đi vào phòng bệnh, Vân Nghiệp Trình đang nằm trên giường, mang ống dưỡng khí quản, mở to mắt, hình như đang tỉnh.
Biểu hiện của điện tâm đồ rất bình thường.
Anh đi đến trước giường, cúi người, nói với Vân Nghiệp Trình, "Chú?"
Vân Nghiệp Trình hơi hơi quay đầu, nhìn anh một cái, gian nan phát ra một tiếng khàn khàn, "Tiểu Kiệt... Cháu đã về rồi..."
"Dạ!"
Cung Kiệt ngồi xuống bên giường, sau đó lấy di động ra, bật mấy bức ảnh kết hôn Vân Thi Thi chụp lên, mấy tấm ảnh mặc áo cưới, đưa tới trước mặt ông, cho ông xem từng bức một, nhẹ giọng nói với ông, "Thi Thi sẽ kết hôn rất nhanh thôi! Trước đó, chú cố gắng tĩnh dưỡng, đợi đến lúc hôn lễ diễn ra, cháu mang chú đi."
Nghe câu này, mắt Vân Nghiệp Trình vốn không còn sức sống, lập tức mở ra, ánh mắt sáng ngời lên.
"Thi Thi... cuối cùng... cũng kết hôn rồi..."
Lúc Tiểu Nguyệt Dao sinh ra, bởi vì cơ thể mình, lúc đó mới vừa giải phẫu xong, ông còn trong hôn mê, không có cách nào có thể tự mình đi qua.
Đợi đến lúc ông tỉnh lại, từ trong miệng Cung Kiệt biết, Vân Thi Thi lại có thêm một cô con gái, nói một chữ ‘tốt’, Long Phượng Trình Tường, ông cảm thấy hơi vui mừng!
Chỉ là, vừa vui mừng, lại khó tránh khỏi thấy tiếc nuối!
Con gái mà ông yêu thương sinh nở, ông không có cách nào tự mình ở bên cạnh cô, thậm chí, cả cháu gái của mình, cũng chỉ nhìn thấy qua bức ảnh!
Trong ảnh, là một nhà năm người, Mộ Nhã Triết ngồi cạnh giường bệnh, ôm Vân Thi Thi vào trong lòng, mà Vân Thi Thi thì ôm Tiểu Nguyệt Dao, nhìn vào màn ảnh, Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu mỉm cười với màn ảnh, giơ hai Ng'n t làm thành chữ V chiến thắng, ấm áp mà tốt đẹp.
Ông nhìn, cảm thấy vô cùng vui mừng.
Chỉ là, nghe Cung Kiệt nói, muốn dẫn ông đi đến hôn lễ, Vân Nghiệp Trình cảm thấy khó xử!
"Thi Thi kết hôn... chú... không đi đâu..."
Cung Kiệt nghe xong, thấy vô cùng kinh ngạc, "Vì sao?"
"Tiểu Kiệt... cháu nhìn xem chú thế này... Hôn lễ có nhiều khách quý như vậy... Chú như thế này, sẽ làm mất mặt..."
"Chú à, sao chú lại nghĩ như vậy."
Cung Kiệt an ủi ông, "Chứ không đi, Thi Thi sẽ rất đau lòng! Việc lớn như thế, nhất định chị hi vọng chú đến tham dự."
Vân Nghiệp Trình nghe xong, trong lòng vừa cảm động, lại vừa thấy chua xót, chớp chớp mắt, hốc mắt hơi hơi được ẩm ướt.
Ông luôn cảm thấy hổ thẹn đối với cô.
Bởi vì Vân Na...
Ông vẫn canh cánh trong lòng.
Cung Kiệt lại an ủi ông vài câu, anh nói, "Chú là cha của Thi Thi, là người thân quan trọng nhất của chị."
Vân Nghiệp Trình nghe đến đó, lại rơi nước mắt, gật gật đầu, đồng ý đi!
Chỉ là, lúc Cung Kiệt rời khỏi phòng bệnh, hồi tưởng lại những lời mình mới vừa nói, có một giây tim đột nhiên đập mạnh và loạn nhịp.
- - Chú là cha của Thi Thi, là người thân quan trọng nhất của chị.
Như vậy, cha thì sao?
Cung Kiệt không yên lòng về tới nhà họ Cung, mới vừa lên lầu, quản gia nhìn thấy anh, lập tức cản anh lại, "Cậu chủ, ông chủ chờ cậu trong phòng sách."
"Cha tìm tôi?"
"Vâng! Ông chủ nói, chờ cậu về, thì mời cậu đến phòng sách một chuyến, ông ấy có chuyện muốn hỏi cậu."
Cung Kiệt do dự trong khoảng khắc, xoay người đi vào phòng sách.
Trong phòng sách, Cung Thiếu Ảnh đang ngồi trước bàn, trong tay cầm bức ảnh, ánh mắt rơi vào trên ảnh, đen tối khó hiểu.
Nghe thấy tiếng đập cửa, ông nâng mắt, tiện tay nhét ảnh vào một chồng văn kiện, nói, "Mời vào."
Cung Kiệt đẩy cửa ra đi vào, nhìn ông một cái, giọng nói lễ phép, "Cha, cha tìm con?"
Cung Thiếu Ảnh thấy là anh, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt anh, thâm sâu quan sát anh vài lần.
"Thằng nhóc này, thời gian trước như bốc hơi khỏi trái đất, không biết lại đi chỗ nào chơi bời!"
Cung Kiệt nghe xong, chột dạ, lại ra vẻ bình tĩnh giải thích, "Khoảng thời gian trước có một đơn đặt hàng lớn, con đi Châu Phi."
"Châu Phi?"
Cung Thiếu Ảnh lạnh lùng nhếch môi, trầm giọng nói, "Cha đã điều tra tung tích của con, khoảng thời gian trước, con luôn ở nước Z."
Cung Kiệt, "..."
Anh âm thầm hoài nghi, có phải cha phái người theo dõi anh, hoặc là cố hết sức điều tra hành tung của anh.
Cung Thiếu Ảnh lại nói, "Sao nào? Có phải con có việc gạt cha hay không?"
Cung Kiệt nói, "Không có."
"Không?"
Cung Thiếu Ảnh thử thăm dò nói, "Con luôn chạy về nước Z, đừng nói cho cha là, con nuôi một con thú cưng ở đó, không nỡ quay về!"
Cung Kiệt rõ ràng, Cung Thiếu Ảnh nói "thú cưng", là chỉ phụ nữ.
Anh nói, "Cha, cha không nên phái người theo dõi con."
"Vậy thì không có. Cha thấy con luôn mất hồn mất vía, hỏi một chút mà thôi!"
Cung Thiếu Ảnh không vạch trần anh.
Hai cha nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, có quan sát, có thăm dò, lần này Cung Thiếu Ảnh gọi anh tới, vốn là muốn nghe tiếng gió từ chỗ anh, nhưng mà, thằng nhóc này lại ngậm miệng rất chặt, một chữ cũng không tiết lộ, biết tìm hiểu từ chỗ anh, là không thể tìm ra sự thật!
Vì thế, ông nói, "Con về đi! Cha cũng không muốn hỏi gì nữa!"
Cung Kiệt thấy hơi hoài nghi, có phải cha từng phái người điều tra tung tích của anh, hoặc là lần theo tung tích của anh, biết rõ chuyện của Vân Thi Thi.
Nhưng mà, sự nghi ngờ này, anh lại không thể trực tiếp hỏi, lỡ như không phải, anh vừa hỏi như vậy, sẽ biến thành không đánh mà khai!
Hoặc là, cha chỉ muốn thăm dò tiếng gió từ miệng của anh thôi, ông căn bản còn không biết chuyện của Vân Thi Thi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng anh phức tạp, nhưng cũng không nói gì, xoay người rời khỏi phòng.
Cung Thiếu Ảnh thấy cửa đóng lại, vẻ mặt phức tạp về trước bàn, từ trong đống văn kiện rút tấm ảnh kia ra.
Đây là một bức ảnh mà Vân Thi Thi chụp ảnh bìa cho tuần san thời thượng.
Ông từng phái người tra xét tung tích của Vân Thi Thi, trong tư liệu mang về, có một loạt ảnh chân dung và tranh vẽ về cô.
Ông chỉ chừa này một tấm này, đơn giản là, trong tấm ảnh này, có bóng dáng Mộ Khuynh Thành, cơ hồ chỉ bằng tấm ảnh này, ông chắc chắn, người trong ảnh này, là con gái của ông!
Ông vẫn cho là, cô đã không còn trên thế gian!
Mộ Khuynh Thành sinh cho ông một đôi song sinh nam nữ, chỉ là, cho tới nay, ông vẫn cho rằng, đứa con gái đáng thương của ông, bất hạnh ૮ɦếƭ yểu.
Lại không nghĩ rằng, cô còn sống!
Vân Thi Thi - - đây tên của con gái ông!
Trong ảnh, cô mặc quần áo váy liền màu trắng, nghiêng người ngồi bên cửa sổ, ôm lấu hai đầu gối, cằm dưới nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, tóc đẹp như tảo biển, nghiêng xuống theo bả vai, trang dung tinh xảo, mặt mày như vẽ, đôi mắt đào hoa nhìn vào ảnh, ánh mắt quyến rũ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc