Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1609

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết nhìn sang một bên, thấy có hai nhân viên công tác đang đầu đầy mồ hôi cầm bong bóng, đang phồng má dùng sức thổi!
Bọn họ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin.
Nhân viên công tác lập tức hoà giải, "Kĩ thuật bắn S***g của anh mọi người đều thấy, nếu không... Hai món đồ chơi này đều đưa cho anh! Dù sao, anh được hơn tám trăm điểm."
...
Lúc rời khỏi khu vui chơi, Mộ Nhã Triết đẩy xe nôi em bé, trên mui xe mang một con hươu cao cổ thật to, vẻ mặt ngốc manh, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Tiểu Nguyệt Dao nằm trong xe nôi, tay ôm Pu'p bê SD, khi thì nắm tóc của Pu'p bê, khi thì xoay tay chân của Pu'p bê, vô cùng vui vẻ.
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu thì lại giống hai ông thần bảo vệ, canh giữ bên cạnh xe nôi, đi về phía bãi đỗ xe.
Vân Thi Thi đi sau cùng, nhìn hình ảnh này, trong lòng đột nhiên thấy thỏa mãn!
Có đôi khi, hạnh phúc thật sự chỉ là cảm giác trong nháy mắt!
Khi nhìn thấy hình ảnh nào đó, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong trái tim, lúc này, bỗng nhiên cô cảm thấy được, cả cuộc sống của mình, ngoại trừ những thứ hiện tại, thật sự không còn cầu mong gì nữa!
Cô lúc trước, lúc còn là thiếu nữ, thì mong muốn lớn nhất của cô, là gặp một người đàn ông thật lòng yêu thương, nắm tay người yêu, cùng đi vào cung điện hôn nhân thần thánh.
Nhưng mà giờ khắc này, bỗng nhiên cô lại cảm thấy, một hồi hôn lễ rình rang, hình như cũng không quan trọng đến mức đó.
Nhạt nhẽo là thật.
Lời này không giả!
Cuộc sống sau khi kết hôn, gió êm sóng lặng, mỗi ngày, ôm anh ngủ, tỉnh lại là có thể lập tức nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của anh.
Có hai đứa con trai dở hơi, còn có một cô con gái đáng yêu, một đời này, trời xanh đối xử với cô không tệ!
Nhận được những thứ không dễ dàng, cô càng phải trân trọng gấp đôi!
Mộ Nhã Triết đẩy xe nôi, chợt phát hiện bên người có một chỗ trống, anh dừng bước, quay đầu lại, thì thấy Vân Thi Thi thong thả theo sát sau người, mỉm cười, đưa tay cho cô.
"Thi Thi, nắm tay của anh."
Vân Thi Thi giật mình, nhìn lòng bàn tay anh đưa tới, ngọt ngào cười, đưa tay cho anh.
Anh lập tức chặt chẽ nắm lấy.
Cô bước nhanh theo, đi đến bên cạnh anh, lại nghe anh nói, "Nhiều người, đừng đi lạc."
Cô ôm lấy cánh tay anh, mỉm cười với anh."Ừ."
...
Một nhà năm miệng về đến nhà, lại nhìn thấy một nhà Trương Vạn Tam canh giữ trước cửa nhà.
Bọn họ đi khu vui chơi một ngày, người nhà họ Trương đợi một ngày trước cửa nhà bọn họ.
Nhìn thấy Mộ Nhã Triết về, Trương Vạn Tam lập tức đón chào, dắt díu con cái tự mình giải thích, không nói gì ngoài việc hy vọng anh bởi vì chuyện nhỏ như vậy, mà làm ông ta khó giữ được bát cơm.
Người phụ nữ bên cạnh ngầm rơi lệ, hình như cũng hiểu chuyện lớn rời, tự biết đắc tội nhân vật lớn, không ngừng hối hận, nắm tay con trai, một lớn một nhỏ, không ngừng cúi đầu giải thích.
"Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi biết sai rồi! Là chúng tôi có mắt như mù, xin anh tha thứ cho chúng tôi!"
Thằng nhóc kia cũng bị dọa sợ, không ngừng cúi đầu giải thích, giọng nói non nớt vô cùng run rẩy, không thấy sự hung hãn ương ngạnh lúc bắt nạt Hữu Hữu nữa, mà chỉ bất lực khóc, lau nước mắt, vô cùng đau lòng.
Đại để là ngày hôm qua đã bị Trương Vạn Tam trừng phạt độc ác một phen, biết sai lầm rồi.
Trái tim Mộ Nhã Triết cứng rắn, tự nhiên là không thèm quan tâm lý lẽ.
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu cũng không quay đầu lại muốn vào cửa.
Ngay lúc người một nhà Trương Vạn Tam mất hết can đảm, bỗng nhiên Vân Thi Thi đi tới trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống, đưa cho bé trai một chiếc khăn tay.
Đứa bé trai giật mình, ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ dịu dàng trước mắt.
Mẹ đứa trẻ nhìn thấy, trong lòng như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Cảm ơn! Cám ơn bà Mộ!"
"Mẹ, mẹ để ý đến bọn họ làm chi?" Hữu Hữu không vui nói, "Đừng để ý đến bọn họ!"
Vân Thi Thi nói, "Các người về đi."
"Nhưng mà..."
Trương Vạn Tam vẫn chần chờ nhìn Mộ Nhã Triết, muốn nói lại thôi.
Vân Thi Thi hiểu rõ tâm sự của ông ta, nhàn nhạt nói, "Có câu nói là, bà con xa không bằng láng giềng gần. Chuyện này tôi cho qua, chỉ hi vọng sau này, hãy dạy dỗ tốt con của ông, trẻ con thì không thể cưng chiều, sẽ hư."
"Vâng! Vâng! Tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhỏ thật tốt, sau này, tuyệt đối không cho thằng bé không biết phải trái, khi dễ bạn học như vậy!"
Trương Vạn Tam dắt vợ và con về.
Hữu Hữu nhìn theo bóng lưng bọn họ, hơi tức giận nói, "Mẹ, vì sao mẹ sẽ lại dịu dàng với bọn họ như vậy?"
Bỗng nhiên Vân Thi Thi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bình tĩnh nói, "Hữu Hữu, con có biết không? Để lại một tấc đường sống cho người khác, cũng để lại một tấc đường sống cho bản thân mình."
Hữu Hữu cái hiểu cái không.
Từ sau chuyện của Vân Na, Cố Tinh Trạch rời khỏi thế gian, đến lần thứ hai khôi phục thị lực, có thể nhìn thấy thế giới này, suy nghĩ của Vân Thi Thi đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Cô bắt đầu tin tưởng nhân quả, tin tưởng làm việc thiện, sẽ được quả ngọt, làm việc thì phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
"Có đôi khi, không cần phải ép người ta vào đường cùng, dù sao cũng không phải thù oán sâu nặng. Có đôi khi, nếu ép người vào đường cùng, không ai biết người kia làm gì trong lúc tuyệt vọng. Hữu Hữu, con biết không? Giờ mẹ rất tim vào nhân quả! Mẹ nghĩ, trong cách đối nhân xử thế, nên dĩ hòa vi quý. Cũng hi vọng những việc mẹ, có thể tích đức cho các con!"
"Mẹ đừng sợ, có cha và Hữu Hữu bảo vệ mẹ mà."
Vân Thi Thi lại nói, "So với để cho Hữu Hữu bảo vệ, mẹ cũng rất muốn bảo vệ cả nhà, không cho bất kì ai tổn thương mọi người."
Con người trong cơn tuyệt vọng, sẽ có suy nghĩ sai lầm, sinh ra oán hận cực lớn.
Mà con người trong thù hận, thì thường thường mất đi lý trí.
Nói cách khác, nếu Trương Vạn Tam thật sự bởi vì chuyện này, mất bát cơm, ngã xuống vực thẳm, còn không biết bọn họ sẽ nảy sinh lòng dạ độc ác thế nào, sẽ nghĩ ra cách gì để trả thù bọn họ.
Cô không muốn bất kì ai phá hoại hạnh phúc bình tĩnh này.
Nhưng mà, theo tính tình Mộ Nhã Triết, mặc dù không ép Trương Vạn Tam mất chén cơm, hạ mấy cấp thì không thể tránh được!
Chỉ là, xử trí như vậy, Trương Vạn Tam đã vô cùng mang ơn rồi!
Từ đó về sau, người nhà họ Trương cũng yên phận hơn nhiều, có đôi khi, ngẫu nhiên gặp trên đường, còn khách sáo gật gật đầu, chào hỏi.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
...
Thời gian tổ chức hôn lễ đã xác định xong.
Lúc Cung Kiệt nhận được thông báo, biết một tháng sau, sẽ cử hành hôn lễ, nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Anh trở về tổng công ty Cự Phong một chuyến, lại cũng không nhà họ Cung trước, mà là đi thăm Vân Nghiệp Trình, muốn nói tin vui cho ông trước tiên.
Hiện giờ Vân Nghiệp Trình còn trong phòng bệnh, cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn đang đợi phẫu thuật.
Nhưng mà, đã làm giải phẫu cấy da vài lần, khuôn mặt, đã khôi phục cơ bản.
Chỉ là, khôi phục như vậy, dù sao rất khó giống như trước khi hủy dung như đúc.
Những việc khác, còn phải đợi một loạt phẫu thuật sau này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc