Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1607

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Nấc!"
Tiếng nấc thật là mềm mại đáng yêu, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lấy làm vui vẻ!
Ai nha, sao em gái lại đáng yêu như vậy chứ!?
Quả thực khiến người ta yêu thích không buông tay mà!
Hữu Hữu muốn ôm em, nhưng lúc này, ánh mặt trời đã lên cao, Vân Thi Thi lo lắng Tiểu Nguyệt Dao bị phơi nắng, vì thế thúc giục, "Đặt Nguyệt Dao vào xe nôi ngủ đi!"
Mộ Nhã Triết còn thấy không nỡ, nhưng thấy ánh mặt trời quả thật chói chang, lúc này mới lưu luyến không rời thả bé con vào xe nôi, đẩy xe nôi, đi về cảnh kế tiếp.
"Mẹ, mẹ còn nhớ không!?"
Đi ngang qua con đường hạnh phúc, nhìn quầy hàng trò chơi, Hữu Hữu kích động nói, "Trước kia mẹ ở chỗ này, thắng một món đồ chơi cho con!"
Vân Thi Thi thấy, nghĩ tới cái gì, "Phốc xuy" cười, "Nhớ rõ rồi! Trước kia, con nói con muốn chơi, kết quả chơi ném rổ, làm thế nào cũng không ném vào được!"
Mặt Hữu Hữu lập tức đỏ lên, không cam lòng nói, "Đó là trạng thái không tốt thôi! Bây giờ con mà chơi ném rổ chắc chắn có tiến bộ!"
Nói xong, cậu kéo Tiểu Dịch Thần đi tới trước máy ném rổ, đưa thẻ VIP ra, lấy trái bóng màu lam tới, không phục bắt đầu ném.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đi qua, đứng bên ngoài vây xem.
Hữu Hữu cố gắng ném bóng, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vô cùng ra sức, chỉ là, muốn nói tiến bộ, cũng không phải không có, là trước đây chỉ có thể vào một bóng, giờ có thể đi vào hai bóng, tiến bộ nhỏ bé như vậy, thực là không đáng nhắc tới.
Mới đi nửa phút, thể lực của cậu theo không kịp, độ chính xác lại giảm xuống không ít, đến lúc sau cùng, chỉ miễn cưỡng được 500 điểm, nhận được một phần thưởng kỷ niệm!
Hữu Hữu ủ rũ rời khỏi máy ném rổ, Tiểu Dịch Thần lại đi tới, nói với cậu, "Hữu Hữu, anh thắng phần thưởng về cho em!"
Cậu cũng đưa thẻ VIP ra, rất nhanh, bắt đầu.
Cậu cầm bóng lên, trong mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực!
"Xôn xao - - "
"Xôn xao - - "
"Xôn xao - - "
...
Liên tục mười quả, Bách Phát Bách Trúng!
Thể lực Tiểu Dịch Thần rất tốt, cộng thêm tế bào vận động của cậu mạnh mẽ hơn Hữu Hữu rất nhiều, đối với loại vận động như ném bóng này, có khả năng trời cho!
Cậu rất ít khi chơi ném bóng, ném bóng rổ cũng ít, nhưng độ chính xác lại cao đến lạ lùng.
Đợi đến lúc trò chơi kết thúc, vậy mà cầm hơn một ngàn điểm, có thể lấy giải nhì!
Giải nhì, phần thưởng này đã rất lớn rồi!
Là món đồ chơi đặc biệt của Nhạc Trí, Tiểu Dịch Thần thuận lợi đoạt được món đồ chơi, là một con hổ nhỏ rất đáng yêu rất chân thật, bộ lông trắng như tuyết, mắt như phỉ thúy, vô cùng chân thật!
Tiểu Dịch Thần còn tưởng đây chỉ là món đồ chơi đơn giản, lúc lấy được đồ chơi, còn thì thầm một tiếng: "Giải nhì chỉ món đồ chơi này? Nhìn có vẻ rất bình thường!"
"Mới không phải đâu!"
Hữu Hữu hừ hừ, lấy món đồ chơi trong tay cậu, sau đó nhẹ nhàng mà Ϧóþ vào móng vuốt bên trái của nó, chỉ nghe "tạch" được một tiếng, vào trạng thái ghi âm!
Hóa ra, món đồ chơi lông lá xù xì này không phải con hổ bình thường, lại còn có công năng ghi âm!
Hữu Hữu nói với con hổ, "Tiểu Nguyệt Dao là công chúa xinh đẹp nhất trên thế giới!"
Ghi xong, cậu giơ lên trước mặt Tiểu Dịch Thần, nhéo nhéo móng bên phải của hổ nhỏ, mắt hổ nhỏ bỗng nhiên phát sáng, sau đó giọng nói đã được máy móc xử lý tràn ra: "Tiểu Nguyệt Dao là công chúa xinh đẹp nhất trên thế giới!"
"Ồ! Còn có thể chơi như vậy nữa sao!?"
"Nếu ấn vào móng vuốt bên trái, thì đoạn ghi âm trước đó cũng sẽ bị thay đi."
Tiểu Dịch Thần nhất thời yêu thích không buông tay ôm con hổ nhỏ, vui vẻ ra mặt.
"Chơi thật vui! Đây là em thiết kế hả?"
"Xem như là vậy!"
"Xem như tức là thế nào?"
"Không phải tất cả các món đồ chơi đều là em thiết kế, nhưng phương án thiết kế đều cần em phê duyệt!"
Hữu Hữu tự hào nói, "Anh có biết tại sao Nhạc Trí có thể vượt mặt những nhãn hiệu đồ chơi lâu đời, trở thành nhà sản xuất và phân phối lớn nhất không?"
Tiểu Dịch Thần khó hiểu, "Vì sao?"
"Bởi vì, đồ chơi mà người lớn thiết kế ra, rất nhiều món đều là qua loa cho xong! Chỉ có người có nội tâm ngây thơ chất phác thật sự, mới có thể thiết kế ra món nhưng đồ chơi mà tất cả trẻ em trên thế giới đều thích!"
Hữu Hữu nói xong, lại nói, "Chỉ có trẻ con mới có thể hiểu được, thứ đồ chơi mà trẻ con muốn là thế nào!"
Lúc đi ngang qua đài bắn súng, bỗng nhiên Hữu Hữu nhớ lại, lúc lần đầu tiên vào khu vui chơi, ở cửa nhà ma, Tiểu Dịch Thần ôm một con gấu trúc khổng lồ đứng xếp hàng, lúc đó, cậu còn ngạc nhiên, không biết ai giỏi như vậy, có thể một lần bắn duy nhất mà đoạt được phần thưởng hạng nhất của trò bắn súng!
Sau đó, biết là Tiểu Dịch Thần thắng được, cậu còn vô cùng kinh ngạc.
Người nầy, sao chơi trò chơi gì cũng giỏi như thế.
"Tiểu Dịch Thần, trình độ bắn súng của anh giỏi như vậy, đi thắng một phần thưởng hạng nhất về cho em đi."
Tiểu Dịch Thần lại nói, "Trình bắn súng của anh, còn chưa bằng một nửa của cha đó!"
Nói xong, Tiểu Dịch Thần làm nũng với Mộ Nhã Triết, "Cha ơi, cha đi chơi trò bắn súng kia, sau đó thắng hạng nhất về cho Hữu Hữu đi!"
Mộ Nhã Triết nói, "Không đi."
"Vì cái gì chứ?"
"Trò chơi ngây thơ như thế."
Hữu Hữu hừ hừ, đùa cợt nói, "Cha sợ chơi không thắng được con, mất mặt, nên mới không dám ứng chiến chứ gì!"
Trong lòng Vân Thi Thi cười thầm, phép khích tướng này, sợ là vô dụng với người đàn ông nào đó nhỉ!?
Nhưng kết cục ngoài dự đoán của cô.
Người đàn ông nào đó hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói, "Coi thường trình độ của cha con? Vậy cha đành phải bày ra thực lực rồi!"
Vân Thi Thi ngổn ngang trong gió.
Bó tay luôn.
Tới cùng là ai ngây thơ hơn ai!
Phép kích tướng rõ ràng như vậy mà nghe không ra sao?
Mộ Nhã Triết đã đi đến trước đài bắn súng, đưa thẻ VIP ra, nói với nhân viên công tác, "Đưa súng cho tôi."
Sự xuất hiện của anh, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Người đàn ông này, lúc xuất hiện trong đám người, luôn luôn chói mắt như thế, thế cho nên anh vừa xuất hiện, những người xung quanh lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt rơi vào trên người người đàn ông cao lớn đẹp trai này, tràn ngập đánh giá!
Nhân viên công tác cũng bị mê hoặc, ngớ ra thật lâu, mới đỏ mặt đưa cây súng nặng nề cho anh.
Mộ Nhã Triết giơ súng lên, bắn theo thời gian tính sẵn.
Anh nhắm thẳng hồng tâm, Ϧóþ cò, đạn lập tức cắt qua không khí bay ra ngoài, tốc độ tuy chậm, nhưng mục tiêu của anh vô cùng chính xác, nhắm ngay chỗ phình to nhất của bong bóng, anh đoán được những chỗ yếu ớt nhất trên bong bóng mà bắn vào, bởi vậy, phàm là đạn bắn ra, đều có tiếng bong bóng nổ vang theo!
"Bang bang ầm!"
Mấy phát bắn ra đi, không phát nào trượt!
Đám người xung quanh liên tiếp hít vào.
Mặc kệ anh lúc trước khi anh vào Tiểu Nguyệt Dao ôm trong lòng, là dịu dàng bao nhiêu, nhưng một khi giơ súng lên ngắm, khí thế quanh người trở nên khác biệt, vô cùng sắc bén khiến người ta phải sợ hãi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc