Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1600

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nếu có người vươn tay ra, muốn ôm bé, có đôi khi ánh mắt bé khẽ lướt qua, xoay khuôn mặt nhỏ nanh đi, không chịu cho người ta ôm!
Chỉ là, Vân Thi Thi không biết, hôm nay Tiểu Nguyệt Dao cũng coi như phải chịu ấm ức, cho nên nhìn thấy bọn họ về, thì đặc biệt ân cần, muốn được ôm ấp an ủi!
Mộ Nhã Triết bị dáng vẻ cần ôm của bé làm trái tim như tan chảy ra!
Thế nên, tổng giám đốc trước nay luôn có hình tượng lạnh lùng với viên chức tập đoàn Thánh Ngự, giờ phút này, không thể không khom sống lưng cao quý, lập tức ôm công chúa nhỏ vào trong lòng.
Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Nguyệt Dao vào lòng, trong lòng khỏi nói thỏa mãn cỡ nào!
Tiểu Nguyệt Dao luôn luôn là tình cảm dịu dàng nhất trong lòng anh, ôm bé vào lòng, thì có cảm giác mình thật sự có được cả thế giới!
Có một cô con gái đáng yêu xinh xắn như vậy, đời người của anh xem như không uổng!
Mộ Nhã Triết vừa dỗ bé, vừa dịu dàng hỏi, "Nguyệt Dao, cho cha hôn một cái, có được không nè?"
Nguyệt Dao thoải mái rúc vào trong lòng anh, hai bàn tay nhỏ cuộn thành nắm tay nhỏ, nghe thấy giọng của anh, chớp chớp mắt, giả như nghe không có hiểu vậy!
Nhưng đôi mắt xinh xắn kia, lại chọc người yêu thương, Mộ Nhã Triết kìm lòng không đậu cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn một cái lên miệng bé.
Có lẽ, hôn môi, là quyền lợi thuộc về người yêu.
Nhưng mà Nguyệt Dao còn nhỏ như vậy, anh kìm lòng không đậu hôn lên môi bé, nhưng cái hôn này, là tình yêu của cha dành cho con gái, yêu thương từ tận trong xương cốt, hành động rất thuần khiết.
Lúc Hữu Hữu còn nhỏ, Vân Thi Thi cũng thường xuyên hôn miệng nhỏ của cậu, nhưng sau khi cho Hữu Hữu được bốn tuổi, cô không làm vậy nữa.
Luôn nói người đàn ông tại trước và sau khi kết hôn, tựa như hai người, trước sau kết hôn, có tính cách khác biệt, nhưng chân chính lột xác thành người đàn ông có trách nhiệm, tuyệt đại đa số, là sau khi trở thành cha.
Nhưng mà, trong quá trình lên chức, tất nhiên mất một thời gian dài.
Trải qua mười tháng hoài thai, lại trải qua quá trình làm bảo mẫu cho con, đàn ông mới có thể thật sự trưởng thành.
Không biết vì sao, Vân Thi Thi cảm thấy, từ sau khi sinh Nguyệt Dao ra, Mộ Nhã Triết chính thức trở thành bảo mẫu của bé, trở nên càng đẹp trai hơn xưa.
Buổi sáng, dù vội vàng bao nhiêu, trước khi đi làm, anh phải hôn rồi bế Nguyệt Dao một lát, mới lưu luyến không nỡ mà đi.
Tan làm về nhà, việc đầu tiên cũng là chạy đến trước giường trẻ con của Nguyệt Dao, nhất định bế bé trước.
Nửa đêm cho dù bị tiếng khóc của Nguyệt Dao làm giật mình, cũng không hề oán hận.
Việc nặng dơ bẩn, anh cũng luôn luôn ςướק lấy.
Vân Thi Thi cảm thấy được đời trước mình nhất định đã cứu vớt cả hệ ngân hà, nên đời này, mới có thể gặp được người đàn ông yêu thương cô như bảo bối như vậy!
Không phải bất kì người đàn ông nào, cũng biết thông cảm cho sự vất vả của vợ mình.
Cũng không phải tất cả đàn ông, đều có thể không hề oán hận mà cưng chiều vợ mình như công chúa, mà phần cưng chiều này, cũng không vì Nguyệt Dao sinh ra, mà lay động.
Có đôi khi, cô vẫn hoài nghi, có phải cô chỉ đang mơ một giấc mơ dài hay không.
Đợi đến buổi sáng một ngày nào đó, tỉnh giấc, tỉnh khỏi cơn mơ, người đàn ông này, cũng trở thành một phần trong giấc mơ.
Cô thấy may mắn, tất cả đều không phải mơ.
Cho dù là mơ, cũng là một giấc mộng đẹp - - cả đời cũng không tỉnh lại.
Vân Thi Thi mở di động lên, mở ảnh chụp cho hai đứa nhóc xem, Hữu Hữu giành di động trước, nhìn vào trong ảnh chụp, Vân Thi Thi mặc hôn phục Hán đường vô cùng hoa lệ, bị kinh diễm sững sờ!
Tiểu Dịch Thần thấy hai mắt Hữu Hữu tỏa sáng, cũng giành điện thoại di động qua xem, hai mắt bắn ra ánh sáng!
Cái gọi là mũ phượng khăn quàng vai, cảnh đẹp nhân gian.
Vân Thi Thi mặc giá y* màu đỏ, mũ phượng lưu tô*, khó nén vẻ tao nhã thanh lịch.
*giá y: áo cưới
*lưu tô: phần tua rua của mũ phượng
Ánh sáng của Lưu Tô xẹt qua duyên dáng đường cong trên trán cô, bộ diêu* vàng buông xuống, chiếc cằm trơn bóng nhỏ nanh mềm mại, môi son đỏ bừng, đuôi mắt được điểm một đóa hoa hồng diêm dúa lẳng lơ, hai mắt mênh ௱ô**, khoảnh khắc lướt qua, nghiêng nước nghiêng thành!
*Bộ diêu: Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
"Oa! Mẹ đẹp quá nha!!"
"Anh cũng không ngẫm lại, mẹ là tựa vào mặt ăn cơm mà?"
"Còn cha thì sao?"
Hữu Hữu tò mò nói, "Cha mặc tây trang hả? Như vậy có phải sẽ không hợp với mẹ không?"
Nhắc tới chuyện này, Vân Thi Thi lại cảm thấy dở khóc dở cười!
Người thiết kế hôn lễ, vốn đề nghị rằng, để cho Mộ Nhã Triết mặc tây trang, cô mặc hôn phục Hán đường, hôn lễ như vậy, sẽ cho người ta cảm giác nhân duyên vượt qua mấy thế kỷ!
Nhưng mà, trên thực tế là, người thiết kế hôn lễ lo lắng Mộ Nhã Triết không khống chế được phục sức cố trang.
Hán phục của đàn ông, hoàn toàn khác người phụ nữ, tuy cũng là nam, nhưng rất khó để khống chế Hán phục, nếu không nói thế nào, mĩ nam cổ đại, là mĩ nam chân chính, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng?
Tây trang là một trong những phát minh vĩ đại nhất trên thế giới này.
Chỉ cần là đàn ông, thân hình khá cao, mặc tây trang vào, sẽ có vẻ không quá khó coi.
Nhưng Hán phục này thì không tầm thường đâu.
Người thiết kế hôn lễ lo lắng Mộ Nhã Triết không khống chế nổi Hán phục, bởi vậy mới đưa ra ý kiến như vậy!
Nhưng đợi đến lúc hai người đến đó, nhà thiết kế thời trang vừa nhìn thấy Mộ Nhã Triết, thì bị khuôn mặt của anh làm kinh diễm, đặt trong Làng Giải Trí, tất nhiên là một diễn viên cực nổi tiếng!
Vì thế, cô ta nói, "Tổng giám đốc Mộ, nếu không thì anh thay Hán phục thử xem?"
Mộ Nhã Triết thay Hán phục xong đi tới, mọi người nhìn thấy, vô cùng ngạc nhiên!
"Quả là mỹ nam!"
Ngũ quan Mộ Nhã Triết xinh đẹp, hoàn toàn có thể khống chế Hán phục, cũng chinh phục ánh mắt khắc nghiệt của nhà thiết kế thời trang, vì thế, nhà thiết kế hôn lễ đập bàn, hai người cùng mặc Hán phục!
Hữu Hữu không tin cha mình mặc Hán phục đến xinh đẹp, nghe mẹ nói sinh động như thật, nhưng phải chính mắt thấy thì mới tin!
Mộ Nhã Triết chỉ mặc Hán phục chụp có một tấm anh, đây là do cô bắt buộc mới chịu chụp!
Vân Thi Thi tìm ra, đưa cho Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần xem, Hữu Hữu nhìn, không nói nên lời!
Quả thật quá đẹp!
Hữu Hữu thỏa mãn, Tiểu Dịch Thần cũng thỏa mãn!
Buổi tối, một nhà năm người ăn bữa tối xong, định đi đến công viên gần đó dạo.
Hữu Hữu cố gắng không nghĩ đến chuyện lúc chiều, lại vẫn thấy tức tối trong lòng!
Nhưng mà, ngay lúc bọn họ định ra ngoài, Lục Cận Dự gọi điện thoại tới, nói là có một bản hợp đồng quan trọng cần phải đưa sang, trong lòng Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng.
Nói là đưa hợp đồng, không chừng là mơ ước công chúa của anh!
Không được bao lâu, cửa đã bị người ta gõ vang rồi.
Mộ Nhã Triết thấy hơi ngoài ý muốn, điện thoại mới vừa gọi xong không bao lâu, người đã đến ngoài cửa rồi hả?
Anh ta ngồi tên lửa tới hả?
Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao, không tiện mở cửa, Vân Thi Thi đi qua, mới vừa mở cửa ra, thì thấy một người phụ nữ và một người đàn ông không cao đứng ngoài cửa, người phụ nữ nắm tay một đứa bé, ăn mặc có vẻ đắt tiền, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hung hãn.
Vân Thi Thi mới vừa mở cửa ra, người phụ nữ kia lập tức kéo đứa bé, hùng hổ mà xông vào!
Người này đúng là kì lạ, cô còn chưa lên tiếng mời vào mà, người này đã không biết tốt xấu xông tới!?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc