Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 160

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Khi Vân Thi Thi chạy tới bệnh viện đã là nửa đêm.
Lúc đang sắp xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày, có lẽ do cả đêm chưa nhắm mắt, mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha ngủ mất.
Cuối cùng tiếng chuông gọi điện của Tần Chu đánh thức cô.
“Ngày mai phải nhớ đến Hoàn Vũ kí hợp đồng nhé! Thi Thi, chúc mừng cô, có thể kí hợp đồng với giải trí Hoàn Vũ, bước đi đầu tiên sẽ vô cùng thuận lợi!”
Tần Chu gọi để báo cho cô ngày mai đừng bỏ lỡ nghi thức kí hợp đồng với giải trí Hoàn Vũ.
Cúp điện thoại, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên ngoài đang lất phất mưa phùn.
Không khỏi hơi hoảng hốt.
Thực sự nhảy vào giới giải trí, không biết có thể phát triển thuận lợi không đây?
Chạy tới bệnh viện, vội vã đẩy cửa phòng bệnh, Vân Thi Thi bị trình độ xa hoa của phòng bệnh hạng nhất khiến cho kinh ngạc.
Trong phòng tiếp khách, Hữu Hữu ngồi trong lòng Vân Nghiệp Trình, đang chán ૮ɦếƭ lật xem truyện tranh thiếu nhi Vân Nghiệp Trình mua cho.
Trời mới biết, cậu buồn chán cỡ nào mới có thể lật xem truyện tranh ngày thường không thèm ***ng đến, nhìn thấy Vân Thi Thi, lập tức đạp chân trần sà vào lòng cô.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới rồi! Con còn tưởng rằng mẹ lại muốn để Hữu Hữu ở trong bệnh viện một mình đó!”
“Làm sao thế được?” Vân Thi Thi vươn tay xoa đầu Hữu Hữu, thấy sắc mặt cậu khôi phục màu hồng nhuận mới yên tâm chút.
Cô khẽ mỉm cười nói: “Hữu Hữu đã ăn chưa?”
“Ăn rồi nha. Nếu như chờ mẹ ngốc đưa cơm tới, Hữu Hữu chắc sẽ đói đến nỗi tức sùi bọt mép mất!” Vân Thiên Hữu bất mãn chu mỏ, oán giận.
Giọng nói lộ ra tủi thân và trách móc.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười: “Con còn học được cả một câu thành ngữ nữa hả? Chẳng lẽ hiệu trưởng dạy con sao?”
“Khụ, là mẹ của Hữu Hữu biết cách dạy.” Lý Hàn Lâm ở bên cạnh lúng túng nói.
Hữu Hữu lạnh nhạt nói: “Mẹ cháu không quản việc học của cháu, cũng không bắt cháu phải vào lớp gì.”
Vì theo đuổi tự do nên Vân Thi Thi không áp đặt bất kỳ áp lực học hành gì lên đứa trẻ, cho rằng lúc nhỏ nên hưởng thụ chơi bời.
Vân Nghiệp Trình gọi cho Lý Cầm một lần, nhưng mãi không thấy ai nghe.
Lúc trước đi qua phòng bệnh của Vân Na, đã người đi trà lạnh.
Bất luận thế nào cũng không liên lạc được với hai người.
Như thể bốc hơi khỏi trái đất.
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, song ông không quản nhiều nữa.
Đêm khuya, một chiếc xe tải phóng nhanh trên đường lớn.
Trong xe đen kịt, Vân Na nặng nề tỉnh lại, trong tích tắc mở mắt, trên người truyền đến cơn đau nhức K**h th**h thần kinh cô ta, nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Từ sau khi bị mang ra khỏi bệnh viện, Lý Đông Cường liền trói chặt cô ta và Lý Cầm ném vào trong xe tải.
Cô ta giùng giằng kịch liệt, tê tâm liệt phế kêu khóc cầu xin tha thứ, sự sợ hãi bao trùm lấy cô ta, cô ta không dám tưởng tượng bản thân sẽ rơi vào cảnh ngộ bây giờ.
Chuyện gì xảy ra...rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây?
Sao Vân Thiên Hữu kia có bản lĩnh cao như vậy? Rõ ràng tuổi nhỏ, mới có sáu tuổi thôi, sao lại khác thường đến thế?
Hình như cô ta vẫn nhớ, người đàn ông mặc tây trang kính cẩn gọi thằng bé một tiếng “giám đốc Vân”?
Giám đốc Vân? Tuổi nhỏ như vậy?
Còn chưa rõ ràng chân tướng.
Lý Đông Cường thấy cô ta vừa khóc vừa nháo không an phận, vì vậy ra tay đập gáy làm hôn mê. Vân Na chỉ nhớ rõ lúc đó trước mắt tối sầm rồi ngất đi, mất tri giác.
Khi tỉnh lại, cơ thể đã ở trong một không gian kín, không hề thông gió, vừa khó chịu vừa nóng bức, cô ta há mồm muốn kêu cứu, lại phát hiện miệng của cô ta đã bị dán băng dính, ngoại trừ tiếng rầm rì thì không còn âm thanh nào khác.
Cô ta giãy dụa, ngồi dậy, chân bất chợt ***ng phải thứ gì mềm mềm.
Cô ta giãy dụa, ngồi dậy, chân bất chợt ***ng phải thứ gì mềm mềm.
Cô ta càng thêm hoảng sợ, cơ thể lui vào trong góc, dựa theo chút ý thức yếu ớt mới chợt nhận ra bên chân là người.
Làn da còn độ ấm, dựa vào chất liệu vải trên cơ thể, suy đoán chắc là Lý Cầm.
Cô ta đẩy đẩy Lý Cầm, sau đó hai mẹ con đều tỉnh lại, ở trong không gian đóng kín này, hai người rơi vào cơn khủng hoảng.
Nhờ vào tầm nhìn lờ mờ, cô ta có thể nhận ra bọn họ đang ở trên một chiếc xe.
Đang đi đâu vậy?
Trải qua một đoạn đường xóc nảy, chiếc xe bỗng dừng lại.
Ngay sau đó, là sự yên ắng lạ thường.
Đầu vai Vân Na run rẩy, vô cùng sợ sệt, dường như cô ta đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ cầu mong thời gian ngừng trôi vào giờ khắc này cũng được!
Thậm chí cô ta không biết, điều đang chờ đợi cô ta rốt cuộc là gì?
Sẽ là địa ngục ư?
Cô ta run run suy nghĩ miên man.
Ngay khi cô ta đang luống cuống, cửa xe bỗng bị người mở toang.
Lý Đông Cường ngậm một ***, cùng một đám lưu manh đứng ngoài xe, cà lơ cà phất cười lạnh mấy tiếng, kéo tóc Vân Na lôi cô ta ra khỏi xe.
Cô ta kêu lên một tiếng, Lý Đông Cường không vui nhíu mày, tát một cái, nạt nộ: “Yên tĩnh chút đi, la hét ầm ĩ cái gì?”
“Ưm ưm ưm...” Hai mắt Vân Na đẫm lệ nhìn hắn ta, miệng bị dán kín, căn bản không thể mở miệng, chỉ có thể khóc lóc xin tha thứ, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
Mỗi cái dập đầu đều đập mạnh lên đất, đầu rơi máu chảy, cầu xin tha thứ hết khả năng, cho thấy thành ý bản thân thật sự ăn năn.
Sự sợ hãi trên mặt, đã không biết gì là đau đớn!
Cả người cô ta ૮ɦếƭ lặng, chỉ biết dập đầu liên tục, ảo tưởng có thể khiến Lý Đông Cường thương hại, tha cho cô ta một mạng!
Cô ta từng tiếp xúc với Lý Đông Cường, thủ đoạn độc ác, trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu.
Không phải cô ta chưa từng thấy người bị giết...một viên đạn bắn xuyên qua, đầu nổ tung, khiến cô ta sợ đến nỗi không ngừng nôn mửa.
Nếu là hồi trẻ cô ta sẽ nghĩ, đàn ông như vậy rất soái, rất có mùi vị đàn ông. Chỉ khi cô ta đối mặt với cái ૮ɦếƭ, cô ta mới hiểu rõ, sinh mệnh lại yếu ớt như vậy!
Cô ta không muốn ૮ɦếƭ!
Sự cầu xin của cô ta, không khiến bất cứ kẻ nào thương hại.
Lý Đông Cường “xì” một tiếng, lắc đầu: “Vân Na ơi Vân Na, sớm biết như này, hà cớ gì lại làm thế? Mày cầu xin tao có ích gì? Tao cũng chỉ nhận tiền làm việc thay người ta thôi!”
Vân Na sợ bay cả hồn phách, lắc đầu nguầy nguậy, dập đầu càng thêm hăng say.
Tới gần cái ૮ɦếƭ, sự sợ hãi trong lòng cô ta càng khuếch tán rộng.
Lúc đầu khi biết mình bị hủy dung, cô ta mất sạch can đảm, cũng từng muốn tìm đến cái ૮ɦếƭ.
Nhưng khi chữ ૮ɦếƭ hiện hữu ngay trước mắt mới biết được, cái ૮ɦếƭ đến gần, khát vọng sống tự nhiên trào lên mãnh liệt.
Cô ta không muốn ૮ɦếƭ, không muốn ૮ɦếƭ!
Dù sống tạm bợ, cũng vẫn là sống!
Lý Cầm cũng bị lôi xuống xe, cơ thể xụi lơ trên mặt đất, không còn sức lực mà cầu xin tha thứ.
Bà ta khác Vân Na, tuổi đã lớn, thể lực rất kém, dọc đường xóc nảy, vừa xuống xe đã nôn choáng váng đầu óc, cả người bẩn thỉu.
Lý Đông Cường nhìn mà buồn nôn.
Gió đêm ở cửa cảng, thổi mạnh qua gò má.
Xa xa vọng tới tiếng ca-nô, trống trải xa xăm.
Như tiếng kèn lệnh tới từ địa ngục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc