Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1597

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Được! Vậy cũng phải đợi đút hết sữa, thay xong bỉm tã rồi mới đi được!"
Hữu Hữu gật đầu, hai thân hình nhỏ nhắn bận trước bận sau, đến khi đút xong sữa cho cô bé, rồi thay tã, liền đem Nguyệt Dao bỏ vào xe đẩy của trẻ con, rồi lại bỏ vào đó mấy món đồ chơi mà Nguyệt Dao thích nhất, hai cậu nhóc liền đẩy xa ra cửa.
Xe đẩy trẻ con mặc dù không cao, thế như Hữu Hữu không cao bằng Tiểu Dịch Thần, vậy nên liền để cho Tiểu Dịch Thần đẩy.
Trước đây khi Vân Thi Thi dưỡng thai, dời đến Vân Sơn Thi Ý, được một thời gian, lại dọn về lại Hương Thể Mạn Bộ, chủ yếu là vì hoa viên ở đây lớn, diện tích cả khu nhà cũng không lớn lắm, nhưng ở đây đều được cô phủ kín bởi hoa hồng, ở đây đã lâu, cũng đã thành quen rồi, vì vậy sinh hoạt cũng thuận tiện hơn.
Hương Thể Mạn Bộ có một hoa viên rất lớn, ở đây, mỗi khi buổi sáng không khí trong lành, đều sẽ đi tản bộ ở đó một chút.
Tiểu Dịch Thần đẩy xe, đi được một đoạn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "A, quên mang bình sữa rồi, anh trở về lấy!"
Hữu Hữu gật đầu, liền đẩy xe tới bên cạnh, ngồi trên bệ đá, trong xe, cánh tay nhỏ bé của Nguyệt Dao ôm mấy món đồ chơi, yêu thích không buông tay, đôi mắt đen nhánh, phải phất có chút linh động, lông mi giống như cánh bướm, vụt sáng, cực kỳ mê người!
Hữu Hữu vẻn vẹn chỉ cần nhìn cô bé nháy mắt, cũng đã mê li rồi.
Cô bé cứ chơi mê mẩn như vậy, dường như chỉ cần mấy món đồ chơi trong tay, liền đủ để cô bé thỏa mãn rồi.
Trẻ nhỏ tính tình rất đơn thuần, cũng rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.
Hữu Hữu cứ ghé vào một bên như vậy, cúi đầu nhìn cô bé chơi, cũng không giống với một số đứa bé khác, Nguyệt Dao rất an tĩnh, chỉ cần trong tay có một món đồ chơi, cô bé liền sẽ không để ý đến mọi chuyện bên cạnh, ôm cái đồ chơi đó, là có thể nằm yên lặng một chỗ, chơi đùa không chán!
Hữu Hữu có chút tịch mịch, vì vậy nói với cô bé: "Nguyệt Dao à Nguyệt Dao, cái món đồ chơi đó, chơi vui như vậy sao?"
Cậu có chút ghen tỵ, tuy đó là món đồ chơi do cậu thiết ký, em gái cậu thích nó như vậy, ít nhiều trong lòng cũng có cảm giác thành công.
Nhưng mà, nói đi nói lại, Nguyệt Dao ưa thích không buông tay món đồ chơi đó, liếc mắt cũng không nhìn cậu, cậu nói chuyện với cô bé, cô bé cũng hờ hững, ánh mắt còn không thèm liếc qua, cậu liền có cảm giác thất bại nặng nề.
Cậu dùng Ng'n t khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt bụ bẫm của cô bé, Nguyệt Dao lập tức vươn tay, gạt tay cậu ra, cầm món đồ chơi trong tay chặt chẽ, dường như sợ mất!
Hữu Hữu thấy vậy, liền dơ tay làm bộ muốn ςướק, trên mặt Nguyệt Dao lập tức lộ ra biểu tình hung hăng, lập tức dùng hai tay ôm chặt, một bộ: "Không cho phép ςướק đồ chơi của em!" vậy.
Cái biểu tình này, lại có mấy phần giống cha!
Có những lúc khi cha tức giận, nhướng mày, ánh mắt hung hăng trừng người khác, rất giống như em gái bây giờ.
Hữu Hữu cũng bị cái biểu tình này của cô bé chọc cho dở khóc dở cười, bình phục tâm tình, muốn đùa cô bé, vì vậy liền tự tay đoạt đi món đồ chơi kia.
Nhất thời, món đồ chơi bị ςướק đi rồi, Nguyệt Dao nóng nảy, nhưng cô bé cũng không khóc, hai tay hướng về phía Hữu Hữu hòng lấy lại, vẻ mặt bất mãn, hai chân thì đạp đạp, giống như là muốn ςướק lại vậy.
Bé cũng bướng bỉnh, nếu là đứa bé khác, hẳn đã sớm khóc nhè, nhưng mà, em gái cậu thì không thích khóc, rất ít rơi nước mắt, trừ phi bé rất khó chịu, hoặc đói bụng, mới khóc.
Hữu Hữu giơ món đồ chơi lên cao, cười tít mắt nói, "Có bản lĩnh thì em tới lấy nha?"
Tiểu Nguyệt Dao như nghe hiểu lời cậu nói, cau cái mũi nhỏ, hai tay múa may, ***ng phải khóa kéo trên giường trẻ.
Chiếc xe nôi này rất cao, vì rèn luyện khả năng ngồi của trẻ sơ sinh, nên có gắn khóa kéo vô cùng chắc chắn.
Tiểu Nguyệt Dao bắt được khóa kéo, như là phát hiện lục địa mới, cố gắng kéo khóa kéo, sau đó, nửa người trên hơi hơi nâng nâng, chân giẫm đạp rồi lại giẫm đạp, vậy mà ưỡn người lên - - ngồi được rồi!
Hữu Hữu sững sờ!
Giờ Tiểu Nguyệt Dao còn chưa đầy sáu tháng, thím Nguyệt nói, chỉ có đợi cho đến sáu tháng, trẻ con mới có thể tự mình học ngồi.
Nhưng mà, còn chưa tới sáu tháng mà, bé đã có thể tự mình ngồi dậy!
Hữu Hữu vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, rất lâu sau mới phản ứng lại, nói với Nguyệt Dao, "Nguyệt Dao à, em có thể mình có thể ngồi dậy rồi!"
Cậu thật rất H**g phấn, cũng cảm thấy thần kỳ, Tiểu Nguyệt Dao vậy mà tự mình ngồi dậy được rồi, cậu nhất thời vô cùng kích động!
Tiểu Nguyệt Dao lại như nghe không hiểu lời của cậu vậy, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào món đồ chơi trong tay cậu, hai bàn tay nhỏ duỗi ra, cố gắng bắt lấy món đồ chơi!
"Được rồi! Đừng đoạt nữa, đừng đoạt! Nè! Cho em!"
Hữu Hữu lập tức đưa đồ chơi tới, chỉ là, chân của bé vẫn đang giẫm đạp được, một cước đá món đồ chơi bay ra xa mấy thước.
Hữu Hữu thấy món đồ chơi bay đi, đứng dậy chuẩn bị đi lấy, bỗng nhiên cậu nghĩ tới chuyện gì, lập tức quay người lại, trước tiên cố định xe nôi, sau đó quay đầu lại, thì thấy một bé trai tám tuổi, đã cúi người, nhặt món đồ chơi lên!
Cậu vui vẻ cười, đi qua, cười nói với đứa con trai kia, "Cảm ơn cậu...!"
Bé trai kia ngẩng đầu lên, không hiểu gì cả nhìn cậu một cái, hỏi, "Cậu cám ơn tôi làm gì?"
"Không phải cậu giúp tôi nhặt đồ chơi sao?" Hữu Hữu nhìn nhìn món đồ chơi trong tay cậu ta, lại nói, "Nếu cậu đã giúp đỡ, thì tôi phải cám ơn cậu chứ!"
Bé trai cúi đầu nhìn thoáng qua món đồ chơi, là một con ngựa màu đỏ, món đồ chơi này trước kia cậu tôi chưa từng thấy qua, bởi vậy, ôm món đồ chơi không chịu buông tay rồi!
Hữu Hữu thấy, lập tức nói, "Đây là đồ chơi của em gái tôi..."
Bé trai lại mãnh liệt ngắt lời cậu, "Tôi mặc kệ là đồ chơi của ai! Cậu nói là của cậu, thì là của cậu sao? Tôi nhặt được, thì là của tôi!"
"Cậu..."
Hữu Hữu không nghĩ đến cậu ta lại không nói lý lẽ như vậy, cầm đồ chơi của em gái, muốn chiếm làm của riêng!
"Phiền cậu xem xong thì trả lại cho tôi!"
Bé trai hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.
Hữu Hữu thấy cậu ta không nói lý như vậy, lập tức xông lên, bắt được ống tay áo của cậu ta, bé trai quay đầu lại, nhíu nhíu mày, mạnh mẽ đẩy cậu ngã xuống đất!
"Tôi nói tôi nhặt được thì là của tôi, cậu không nghe thấy sao?"
Hữu Hữu bất ngờ không phòng ngự bị đẩy ngã xuống đất, đau đến nhíu mày.
Bé trai kia thấy vậy, nhưng lại không biết là mình đã làm sai cái gì.
Bên kia, Tiểu Nguyệt Dao dựa vào xe nôi, thấy anh mình bị bắt nạt, cho dù bé mới hơn năm tháng, vẫn vô cùng ngây thơ, nhưng cũng biết chút chuyện, thấy người nhà bị người ta bắt nạt, ngã trên mặt đất, đau đến mức khuôn mặt mình yêu thích đã trắng bệch, thì vô cùng căng thẳng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc