Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1592

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lục Cận Dự liền vội vàng chuyển giao bánh bao nhỏ sang cho Vân Thi Thi, ở trong lòng Vân Thi Thi rồi, cậu nhóc kia vẫn khóc đến lợi hại như cũ, nhưng so sánh với lúc còn ở trong lòng Lục Cận Dự, đã đỡ hơn một chút rồi, Vân Thi Thi dỗ dành một chút, lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, nhếch miệng nở nụ cười!
Lúc này, trong đôi mắt vẫn còn vương đầy nước mắt.
Nước mắt long lanh ẩn chứa trong hốc mắt còn phiếm hồng, con ngươi đen nhanh, nhưng là đang tỏa sáng, làm cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.
Bọn họ cũng coi như là tầm mắt rộng rãi, bên ngoài có không ít bạn bè, người thân quen, đến tuổi rồi cũng đều sẽ có con.
Nhưng mà, Nguyệt Dao nhất định là cô bé dễ thương nhất mà bọn họ đã từng gặp!
Quả thực, trước đây khi tin tức Vân Thi Thi mang thai truyền đi, bọn họ liền đoán được, có gen giống tốt như Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết, đứa bé sinh ra nhất dịnh là trong veo như nước, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy Nguyệt Dao phát triển, vẫn là nằm ngoài dự liệu của bọn họ!
Ai thấy cũng đều mê!
Anh ta có chút hối hận, tuổi trẻ mình ham chơi, không đi tìm đối tượng, nếu như lúc này, anh có vợ sinh con trai, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp, để kết thông gia với ông chủ!
Tiểu công chúa đáng yêu như vậy, mới bấy nhiêu tháng, thử tưởng tượng sau này lớn lên, vậy sẽ khuynh thành tới mức nào?
Nhất là khi cô bé khóc, rồi lại cười rộ lên, một đôi mắt lóng lánh, quả thực khiến lòng người hòa tan thành một vũng nước!
Chỉ là, Lục Cận Dự cũng vô cùng tỉnh táo, biết nếu muốn làm thông gia với ông chủ, chắc chắn không phải chuyện đùa.
Nếu nói ông chủ yêu thương con gái, đây là điều đã vô cùng rõ ràng, làm sao có thể dễ dàng tùy ý chọn thông gia?
"Còn nhỏ như vậy, đã nhận thức được gì rồi?"
Khương Thân cảm thấy vô cùng thú vị: "Chị của mình, đến một tuổi mới nhận thức được, người lạ bế mới biết khóc nha!"
Hữu Hữu một bên nói: "Em ấy rất nhận thức, người bình thường đều không cho ôm! Dù cho bọn là bọn mình ôm, cũng đều hạn chế thời gian, chỉ cần ôm lâu một chút, em ấy liền không hài lòng!"
Tiểu Dịch Thần cũng nói: "Em ấy càng ngày càng quý anh, mỗi một lần anh ôm em ấy, em ấy sẽ để cho anh ôm lâu hơn một chút, nói cách khác, em ấy ngày càng yêu thích người anh trai này nha!"
Hữu Hữu nghe xong, lại có chút không vui, sẵng giọng: "Anh nói nhăng gì vậy? Đồ tự cho mình là đúng, em ấy rõ ràng là thích em, khi em ôm em ấy, em ấy liền cười vui vẻ tới híp mắt!"
Vân Thi Thi lừa được Nguyệt Dao, để cô bé vào trong giường cho trẻ, thật sự không biết, Nguyệt Dao nằm đó, nhìn thấy nhiều người, ngược lại có chút hưng phấn, hai cánh tay nhỏ liên tục cua qua cua lại, cười đến là vui vẻ!
Khương Thân nhanh tay, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm.
"Lúc cười rộ lên, nhìn cô bé thực sự là mê người nha!"
Vừa dứt lời, đã thấy khuôn mặt cô bé đỏ lên, dường như làm muốn làm chuyện gì kinh thiên động địa, rồi liền thấy cô bé giơ tay lên, dùng sức, lật cười một cái, quay sang bên cạnh, nhưng không được bao lâu, thân thể lại lập tức lật ngửa lại.
"Oa..."
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần cùng hô lên một tiếng kinh ngạc: "Em biết lật người rồi!"
Tiểu Dịch Thần cũng vô cùng kinh ngạc, còn Khương Thân và Lục Cận Dự cũng cảm thấy sửng sốt, còn không biết từ khi nào, cô bé này lại có khả năng lớn như vậy, còn biết xoay người!
Đã thấy thân thể nhỏ bé của Nguyệt Dao chổng ௱ôЛƓ lên, lưng hướng lên trời mà dựa sát vào thành giường, hai cánh tay trắng noãn thuật thế nắm món đồ chơi nhỏ treo bên cạnh, đạp vài cài, lại lật trở về, nằm ở trên giường, hai cánh tay quơ múa, qua qua lại lại, nước bọt dính vào khăn mềm.
Khương Thân bỗng tò mò hỏi: "Vậy những lúc ở nhà, là ai thay tã cho Nguyệt Dao vậy?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên nghĩ tới một việc, "phốc" bật lên một tiếng cười.
Khương Thân vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, sao cô lại cười như vậy.
Chợt nghe cô nói: "Tôi nhớ đến người kia, bộ dáng khi lần đầu tiên thay tã cho Nguyệt Dao!"
Trong miệng cô cười, không cần đoán, cũng biết là ông chủ rồi!
Khương Thân có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Ông chủ còn biết thay tã sao?"
"Đúng vậy! Mọi người cũng không phải không biết anh ấy, trong lòng luôn coi con gái là nhất, từ khi có Nguyệt Dao, anh ấy luôn coi cô bé như bảo bối vậy! Chuyện gì cũng hận mình không thể làm hết! Tôi nói muốn thay tã, anh ấy nhất định không chịu được, tự mình tới làm! Anh ấy khi đó tràn đầy tự tin không cho là đúng, nói thay tã thì có khó khăn, kết quả, đến khi cởi tã ra, gương mặt anh ấy liền nhăn thành cái dạng gì!"
Dù sao cũng đều là trẻ nhỏ, đi tiểu và đi nặng đều không thể tự mình khống chế, cái tã này tóm lại là đã sớm bị dơ rồi, phải đổi lại.
Kết quả thì sao, Mộ Nhã Triết lại cảm thấy không phải chuyện gì lớn, đến khi anh cởi ra, ngửi thấy mùi vị đó, thực sự là khắc cốt ghi tâm!
Theo như hình dung của Mộ Nhã Triết, mùi vị đó, đã sớm làm anh bay bổng tới tận trời xanh rồi.
Tuy nói vậy, mùi vị quả thực có chút khó ngửi, thế nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới sự yêu mến của Mộ Nhã Triết dành cho tiểu công chút, lâu dần cũng thành quen.
Ngay từ đầu, khi vẫn còn ở trong viện, đại đa số đều do thím Nguyệt chăm sóc, đến khi về nhà rồi, anh liền tự thân mình làm, nói cái gì mà, ௱ôЛƓ của con gái cũng đều rất thơm.
Khiến cho Vân Thi Thi dở khóc dở cười!
Cuối cùng, tới khi cô cũng phải có chút ghen tỵ!
Nhìn Mộ Nhã Triết chăm sóc con gái chu đáo như vậy, bất kể là 乃ú sữa, anh vẫn dỗ dành rất khéo, thay tã, hay ôm con, lâu dần thành quen, đã bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
Có đôi khi, khi hai người nằm trên giường, cô ôm anh, nói đùa, cô cảm thấy hình như mình đầu thai sai vị trí rồi!
Mộ Nhã Triết hỏi vì sao, cô chăm chú nói, so với làm vợ anh, cô dường như càng giống làm con gái anh hơn!
Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Nhã Triết đã đem cô đặt dưới thân, nhẹ nhàng véo mũi cô một cái, cân nhắc nói: "Xem ra, mấy ngày nay, người nào đó bị anh bỏ quên! Hầu hạ xong con gái, lại chậm trễ với vợ! Vợ à, vợ muốn anh bù đắp thế nào đây?"
Vân Thi Thi liền đánh иgự¢ anh một cái: "Anh còn phải trông con ban đêm đó, sao có cảm giác vẫn còn nhiều tinh lực như vậy chứ..."
"Vừa nhìn thấy em, anh liền cảm thấy tràn đầy năng lượng!"
Anh lưu luyến không rời mà rời khỏi môi cô, sau đó, lại là một phen kiều diễm triền miên, đến khi mưa gió qua đi, rúc vào trong иgự¢ cô, Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy, có phải mình quá hiền lành rồi không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc