Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1591

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tám năm, vật đổi sao rời, trở lại cái thành phố này, cho tôi cảm giác, nơi đây dường như không có chỗ đặt chân cho tôi, nhưng mà Đông Vũ, cám ơn anh, chí ít...
Chí ít trong lòng anh, vẫn còn có em, dù chỉ một chút.
Ba chữ này, em chờ mười lăm năm, lại tám năm, có thể, chấp niệm tuổi trẻ, rốt cuộc có một tia viên mãn rồi.
Trước đây tôi quấn quít lấy anh như vậy, ở phía sau anh, chính là vì ba chữ này.
Nhưng bây giờ thành thục, nghe được ba chữ đó, cũng không còn nở hoa trong lòng nữa rồi.
Tôi 15 tuổi, khát vọng yêu và được yêu, hoàn toàn không được đáp lại.
Tôi 23 tuổi, kỳ vọng vào tình yêu đã có kết quả, nhưng cũng như không có chút kết quả nào.
Người trưởng thành, sự chấp nhất đã mất đi.
Nhưng mà, tôi tám năm qua học cách buông anh, lần trở về này, đại khái cũng là vì chút tình cảm đó, nói lời tạm biệt.
Tôi bắt đầu cười ngây ngô, lấy tay lau nước mắt, nhưng dù làm thế nào, nước mắt vẫn không ngừng được tuôn ra, như là con sông bị vỡ đê, không ngừng trào ra.
Nhưng tôi mặc dù khóc, tôi lại vừa cười, luôn có cảm giác, ba chữ này, tôi đã chờ hàng thế kỷ vậy.
Đông Vũ hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhìn tôi.
Độ cong trên đôi mắt anh, lại giống như là đang cười, ánh mắt đặt trên người tôi, để lộ ra sự thâm tình tuyệt vọng, tôi nhìn thấy ánh mắt anh phiếm hồng, đen trắng rõ ràng, nhưng rốt cuộc anh cũng là người đàn ông 26 tuổi rồi, sẽ không giống như cậu bé khi tám tuổi nữa, nước mắt có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Tôi chặt chẽ siết bàn tay, khẩn trương cầm vạt áo, giả vờ bình tĩnh nói: "Em đã đọc được trong nhật ký!"
"Sao?"
"Anh từng viết nó... em đều thấy được!"
Tôi nghĩ lại quyển nhật ký đó, trên tờ giấy trắng tinh, anh dùng tờ Pu't mực xanh, từng đường từng nét, công phu mà tinh tế viết ra từng chữ: "Anh nhớ em!"
Mặt của Đông Vũ, cùng khuôn mặt khắc sâu trong đầu tôi, có chút không còn giống nhau nữa rồi.
Cường tráng hơn vài phần.
Qúa khứ, ngũ quan của anh, xem lẫn với cả đường nét nhẹ nhàng, hàng mi thanh tú, còn anh hôn nay, có vài phần thành thục, cùng vẻ anh khí.
Nhất là hàng mi kia, bằng phẳng chỉnh tề, tự nhiên mà thành.
Người đàn ông này, từng khiến tôi dành cả tuổi thơ để hướng về, thương nhớ, mãi không quên.
Lại từng là ác mộng của tôi, mỗi lần mơ thấy, đều khiến tôi mãnh liệt giật mình, tỉnh giấc, lệ rơi đầy mặt.
Tôi thật có nhiều lời muốn nói với anh, nhưng đều nghẹ ở cổ họng, nói không nên lời.
Anh dường như cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng, cũng không biết nên nói gì.
Mỗi cô gái đều không hy vọng, phải trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu, ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, cầm tay tiến vào sảnh cưới.
Giống như gai đâm vậy!
Như mà, có thể hay không, trước khi kết hôn...
"Anh..."
Tôi gian hai tay, khẽ cười: "Em có thể ôm anh không?"
Bởi vì một câu này, nụ cười mà Đông Vũ muốn che giấu, đã hoàn toàn hiện lên.
Anh kéo tôi vào lòng, xoa mái tóc tôi, rồi bỗng nhiên bật lên một tiếng khóc thê lương nức nở, khóc giống như một đứa bé.
Tôi ôm lấy anh thật chặt, bị tiếng khóc thê lương này của anh, hận không thể chôn chặt vào vai anh, vùi sâu vào tận xương tủy, rồi hòa vào làm một.
Khi còn bé, tôi biết sử dụng tay chân hoàn hảo để leo cây, rồi từ trên cây đó hái quả dại ăn, thấy nhiều trong phim võ hiệp, tôi cảm thấy những quả dại này, có thể là đan dược thần kỳ, ăn vào nhất định có thể trường sinh bất lão.
Hái được một quả ô liu còn chưa chín, ăn vào trong miệng, vừa chua vừa chát, không có vị ngọt.
Có thể đó chính là thanh xuân của tôi.
Có chút mộng tưởng!
Có chút tình cảm, đã định trước là chỉ có thể nhìn.
Có chút hứa hẹn, giống như là bọt biển, chạm vào liền tan biến.
Có chút dối trá, có thể lừa dối chính mình.
Nhưng mà Đông Vũ, trong cuộc đời tôi, lời nói dối thất bại nhất, dù cho tôi tự lừa bản thân, rằng tôi không thích anh.
Nhắm mắt lại, để cho tôi quên anh, nhưng mà nước mắt chảy xuống, không thể tự lừa được con tim mình.
***********
Trong hôn lễ, giáo đường được trang điểm đổi mới hoàn toàn, hoa tươi, lụa trắng, thánh khiết mà mỹ lệ.
Tôi cũng tham gia, sau khi sửa sang xong số hoa, quay đầu lại, đã thấy cô dâu đang chạy tới hội trường.
Đông Vũ phụ trách tiếp khách, mà cô dâu thì được trang điểm trong phòng hóa trang.
Khi tôi cầm hoa tưới đi tới chỗ của thợ trang điểm, cắm một bó hoa hồng vào trong bình.
Cô dâu thấy tôi, mỉm cười, biểu tình thân thiện, chỉa vào người tôi cười nói: "Em chính là Doãn Hạ Thuần sao?"
Tôi quay đầu lại, lặng lẽ gật đầu.
" Đông Vũ bình thường rất hay nhắc tới em!"
Cô dâu cong môi, lại nói: "Có đôi khi, ngay cả nằm mơ, cũng đều kêu tên của em!"
Lưng tôi cứng đờ, lại giả vờ như đó không phải chuyện liên quan tới mình.
"Chị là An Ninh!"
"Vâng, em biết!"
"Chỉ là, sau này phải gọi là chị dâu rồi!"
Tôi xoay người, cười hướng về phía Anh Ninh: "Chị dâu, chị và anh Đông Vũ quen nhau như thế nào?"
An Ninh có lẽ là có chút kinh ngạc, vì tôi lại ngoan ngoãn gọi một tiếng "chị dâu" nhanh như vậy, lát sau mới phản ứng lại câu hỏi của tôi: "Bọn chị là bạn thời đại học!"
Quả nhiên.
Tôi đoán, với tính tình lãnh đạm của Đông Vũ, việc xã giao cùng lắm chỉ xoay quanh mức bạn bè, bạn học mà thôi.
Tôi nghiêm túc sửa sang lại bình hoa, thử dò hỏi: "Chị nhất định là rất yêu anh trai em! Bằng không, nhất định sẽ không chịu nổi tính cách của anh ấy!"
"Em hình dung anh trai mình như vậy sao?" An Ninh lặng lẽ đánh giá tôi, bỗng dưng nhẹ nhàng cười: "Haha! Kết hôn với anh ấy, giống như giấc mơ của chị vậy, luôn có cảm giác không chân thật! Chị rất yêu anh ấy... giống như anh ấy yêu em vậy!"
Động tác trên tay tôi nhất thời cứng đờ, khó tin nhìn về phía cô ta.
"Bất ngờ sao? Vì sao chị biết chuyện này?"
An Ninh đứng dậy, đi tới trước mặt tôi.
Trong phòng hóa trang, chỉ còn hai người chúng tôi.
Cô ta đi tới bên cạnh tôi, bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm lấy vai tôi: "Em biết không? Anh ấy vẫn chưa quên em, chị biết, địa vị của em trong lòng anh ấy, là thiết yếu nhất, hơn nữa, cũng không người nào có thể thay thế được!"
"Chị..."
Tôi có chút không tưởng tượng nổi, không khỏi cảm thấy khó hiểu: "Chị đã biết, vậy sao còn muốn lấy anh ấy?"
"Bởi vì chị cũng giống em, yêu anh ấy, không oán không hối hận!"
An Ninh cười, nụ cười trong mắt cực kỳ hồn nhiên: "Yêu một người, chính là sự hèn mọn, dù cho trong lòng anh ấy không có chị, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, liền cảm thấy thỏa mãn rồi!"
"Chị không cảm thấy, không cam lòng sao?"
Tôi cong môi, có vẻ không cho là đúng: "Nếu là người đàn ông không yêu mình, cuộc hôn nhân đó, nhất định không được lâu dài!"
"Chị không thấy như vậy!"
An Ninh tiện đà nói: "Tình cảm, có thể bồi dưỡng. Nhưng mà, chị biết, người phụ nữ duy nhất mà anh ấy yêu, vĩnh viễn sẽ không có khả năng đến với anh ấy. Đối với chị mà nói, có phải nói là một ưu điểm không?"
Vẻ run rẩy trên mặt tôi càng rõ ràng hơn.
An Ninh gằn từng chữ nói: "Chị nhất định sẽ nỗ lực, làm cho anh ấy thích chị, đồng thời, chị cũng sẽ làm một người vợ thật tốt, một người chị dâu tốt!"
Tôi bình tĩnh cười, trong mắt không có chút gợn sóng nào: "Vâng, chúc chị hạnh phúc!"
Tôi sửa sang xong bó hoa, để sang một bên, liền hướng phía cửa chạy ra ngoài.
Phía sau, cô ta bỗng nhiên nói: "Chị cảm thấy rất may mắn, chí ít, có thể kết hôn cùng người đàn ông mà mình yêu!"
Tôi không dừng lại, vẫn bước đi như cũ.
Tôi biết, buổi nói chuyện này của An Ninh, hoàn toàn không có ác ý gì, cô ta cùng lắm chỉ là muốn chứng minh, cô ta đối với Đông Vũ là thật lòng.
Nhưng so với những lời đó, những gì tôi từng trải qua còn tàn nhẫn, dày vò gấp trăm lần.
*******
Bên ngoài giáo đường, tôi đứng ở cửa, ngẩng đầu, nhìn phía bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng tinh nhẹ nhàng trôi.
Tôi cầm một đóa hoa hồng, đùa bỡn trên đầu ngón tay, gỡ từng cánh hoa xuống, mặc cho cánh hoa rơi trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn lại cái cuống hoa.
Tôi đúng là vẫn chưa có dũng khí, để chứng kiến một màn kia.
Như là một bại binh chạy trốn, nghe lời tuyên thệ vang lên.
Trong giáo đường, truyền đến âm thanh nghiêm túc của cha xứ: "An Ninh, con có nguyện ý để người đàn ông này làm chồng mình hay không, kết hôn với cậu ấy? Bất kể là bệnh hay khỏe mạnh, bất kể là bần cùng hay sao đi nữa, con đều yêu cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng, tiếp nhận cậu ấy, vĩnh viễn không thay đổi cho tới khi mất đi sinh mệnh?"
Tôi cúi đầu, lấy hộp nhẫn ra từ trong túi, mở ra, trên nhẫn là một viên kim cương, nằm ở đó.
"Anh! Sau khi lớn lên, anh có giống như nam chính trong TV vậy, mua cho em một chiếc nhẫn có viên kim cương thật to, sau đó tự mình đeo lên tay em, có được không?"
Khi còn bé, tôi từng ôm nguyện vọng như vậy.
Mỗi cô gái, nhất định đều có một mộng tưởng đối với hôn nhân.
Tôi ước mơ có một ngày, có thể đứng trong giáo đường, nhìn anh cầm trên tay một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, sau đó nhẹ nhàng, đeo vào ngón áp út cho tôi, thực hiện lời hứa của mình.
Nhưng mà, nhẫn không nhất định phải là kim cương cao quý, mà người đàn ông đứng cùng tôi trên giáo đường, người đàn ông nắm tay tôi, nhất định phải là anh.
Trước đêm kết hôn đó, anh từ trong túi lấy ra một hộp quà tinh xảo, mở ra, dưới ánh trăng, là một viên kim cương, toát ra ánh sáng mê người.
Lúc tuổi thơ, một câu nói vô tâm của tôi, lại khiến anh ghi nhớ trong lòng.
Dựa lưng vào anh, tôi cầm cái hộp này như vật chí bảo, nhỏ nhắn mà tinh xảo, hàm chứa nước mắt, cười đến là thỏa mãn.
Cuộc đời tôi có nhiều mộng tưởng hư vô và mờ mịt, dĩ nhiên không ngờ tới, một trong số đó đã được thực hiện.
Tôi nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra, cẩn thận đeo vào ngón áp út, khép bàn tay lại, nhìn viên kim cương trên tay, không khỏi cong môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Tôi mở miệng, cơ hồ đang trả lời câu hỏi của vị cha xứ trên kia: "Con nguyện ý!"
Âm thanh giọng nói của Đông Vũ vẫn cứ vang vọng bên tai.
Nếu như yêu nhau, thực sự không có cách nào được ở chung một chỗ, chi bằng lúc đó, cứ vướng víu cả đời!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc