Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 159

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ông Mộ đã dặn cô, nếu người đàn ông chưa đủ chủ động, là một người phụ nữ, nên biết khéo léo mà nhún nhường một chút.
Cô ta vẫn luôn yêu kiều e lệ.
Cũng rất chu đáo.
Nhưng Mộ Nhã Triết phảng phất như ngọn gió, kiêu căng mà khó hiểu, mỗi khi đối diện với anh, cô ta không biết nên phải nói gì, để thu hút sự chú ý của anh.
Từ nhỏ, anh đã luôn đối xử với cô rất lãnh đạm.
Cũng luôn giữ thái độ chống đối với hôn ước này.
Có lẽ là anh không hề có chút tình cảm nào đối với cô?
Mộ Uyển Nhu nắm chặt bàn tay, chậm rãi bước tới: "Triết, vì sao anh không muốn ᴆụng vào em?"
Mi mắt Mộ Nhã Triết khẽ mở, đáy mắt hàn quang lạnh lẽo, không nói một lời.
Trơ mắt nhìn anh không thèm để ý tới mình, thờ ơ kéo mở cà vạt, ϲởí áօ sơ mi, thần tình ung dung ưu nhã, giống như coi cô là không khí, không thèm để ý tới.
Nét mặt Mộ Uyển Nhu càng thêm quẫn bách.
Thấy anh đang muốn bước vào phòng tắm, cô vội vàng tiến lên một bước, miễn cưỡng cười, nói: "Bởi vì em không thể thu hút sự chú ý của anh, hay là do em không đủ chủ động..."
Ngập ngừng một chút, cô ta vội nói: "Em có thể chủ động, chỉ cần anh muốn."
Mộ Nhã Triết mất kiên nhẫn quay mặt đi.
Ầm!
Đáp lại cô ta, là tiếng đóng cửa phòng tắm, lạnh tanh.
Xoạch.
Cửa khóa chốt.
Mộ Uyển Nhu hai chân run run, giống như vô lực ngã ngồi trên mặt đất, vuốt tóc chán nản, tủi thân muốn khóc, nhưng mãi không khóc được.
Người đàn ông này, vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Đối với bất kỳ ai cũng đều như thế.
Từ lúc phổ thông, anh ta đã bắt đầu xa cách dần đối với cô ta.
Ngay từ đầu khi cô mới bước chân vào Mộ gia, khí chất tản ra từ trên người anh luôn khiến cô sợ hãi, cô quạnh, đối với bất kỳ ai hay cái gì anh cũng đều thờ ơ như vậy.
Điều này, cô ta chấp nhận.
Từ trước tới nay, bên cạnh anh không hề xuất hiện một bóng hồng, điều này khiến cô ta cảm thấy an tâm rất nhiều.
Nhưng không hiểu vì sao lại có thể hết lần này đến lần khác đối với Vân Thi Thi...
Cái người tên Vân Thi Thi kia rốt cuộc là có điểm gì tốt? Mà có thể khiến cho người đàn ông lạnh lùng này động tâm?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Uyển Nhu nổi lên oán hận.
Không được, phải mau ra tay.
Không dùng được tên Ngải Luân kia, cô ta phải nghĩ mưu kế khác, nhanh chóng loại bỏ cái gai trong mắt là Vân Thi Thi này!
Rào rào!
Cửa phòng tắm kéo ra.
Mộ Nhã Triết khoác trên mình áo choàng tắm bằng gấm nhung, thân hình cao lớn, cổ áo hờ hững để lộ da thịt bóng loáng gợi cảm.
Gợi ra sự thong dong cao quý.
Mái tóc hơi ẩm ướt, rối như tơ, nhưng lại không làm giảm đi sự tuấn mĩ của anh, ngược lại lại làm nổi bật lên sự anh tuấn mê người.
Thấy cô ta vẫn còn ở đấy, ánh mắt Mộ Nhã Triết xẹt qua tia chán ghét.
"Cô tại sao còn chưa đi?"
Mộ Uyển Nhu bối rối, lúng túng: "Ông nội bảo em tối nay ngủ ở trong phòng anh."
"Ngủ cùng tôi?" Anh lạnh lùng hỏi lại, tiện tay châm một điếu thuốc, hút một hơi dài.
Anh rất ít hút thuốc, trừ những lúc có sự tình quan trọng, hoặc những lúc cực độ phiền muộn, thì sẽ châm thuốc hút một điếu.
Có thể thấy, tâm trạng tối nay của anh không tốt lắm.
Mộ Uyển Nhu kiên trì không động.
"Triết, em biết anh còn chưa sẵn sàng, em cũng không muốn nhanh như vậy... nhưng sức khỏe của ông nội cũng không còn tốt, em cũng đành chiều theo tâm ý của ông. Là ông muốn em làm như vậy, em cũng không muốn làm ông giận, sợ ảnh hưởng sức khỏe của ông!"
Mộ Nhã Triết khép mắt quan sát cô ta.
Dĩ nhiên có thể nói ra được lý do đàng hoàng như vậy, nực cười!
"Triết... anh muốn em đi, có được không?"
Mộ Uyển Nhu nét mặt ngượng ngùng, tay nhẹ nhàng cởi cúc áo của chiếc váy đang mặc, chậm rãi tiếp cận anh.
Mộ Uyển Nhu làm ra bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng, nhẹ nhàng vươn tay cởi cúc áo của chiếc váy đang mặc, từ từ tiến về phía anh.
Theo từng bước chân của cô ta, váy áo chậm rãi rơi xuống, lộ ra làn da trắng muốt không có gì che chắn.
Mộ Nhã Triết con ngươi co rút lại, sâu trong ánh mắt thấp thoáng hiện lên lửa giận bị đè nén, tái mặt.
"Triết, đêm nay, em đem chính mình dâng hiến cho anh. Anh chiều em đi, có được hay không?"
Cô gái đứng trước mặt anh, cánh tay chậm chạp nắm hờ bên hông anh, đôi môi mềm mại đặt hờ lên Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
Cố gắng, lấy nhu hòa xoa dịu trái tim băng giá của Mộ Nhã Triết.
Trong lòng cô ta rất mong đợi động tác tiếp theo của người đàn ông này.
Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến giọng nói lạnh lẽ.
"Mặc vào."
"... Sao?" Cô giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như nước nhìn anh.
"Mặc vào, sau đó cút!"
Thanh âm lạnh lùng như hàn băng.
Mộ Uyển Nhu còn chưa kịp phản ứng, Mộ Nhã Triết đã hung hăng nắm cằm cô, vẻ mặt chán ghét nói: "Mặc dù là cô muốn nhưng cũng phải xem tôi có muốn hay không. Khuôn cô một lời, đừng có hao tổn tâm cơ mà khoe da khoe thịt, không cảm thấy mình rất thấp hèn sao?"
"Thấp hèn...?"
Anh đáp trả: "Sao, không đúng hả? Cô không cảm thấy bản thân cô khiến người khác chán ghét sao?"
"Em...?"
Mộ Nhã Triết mạnh mẽ đẩy cô ra: -Nếu cô muốn quyến rũ tôi, phiền cô hãy thể hiện bản lĩnh tốt một chút. Bằng không thì chỉ làm tôi cảm thấy khinh thường.
Mộ Uyển Nhu không hề đề phòng, bị đẩy ngã xuống đất, đau đến nhăn nhó mặt mày.
Uất ức, nhục nhã, suy sụp, mắt đỏ lên, khóc lớn: "Anh thích mẫu phụ nữ như thế nào? Tôi có thể thay đổi! Thích dạng phụ nữ như Vân Thi Thi sao? Than Thuần hả?"
"Cô nếu như có một chút giống cô ấy, có lẽ sẽ không khiến người khác chán ghét như vậy."
Mộ Uyển Nhu ngẩn người, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Nhưng anh lại không hề liếc mắt, chỉ cảm thấy ghê tởm, bước lên một bước, đem áo chùm lên thân thể của cô, lạnh nhạt nói: "Cút!"
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Bất thình lình, cửa phòng bị gõ, ngay sau đó, truyền đến giọng nói trẻ con non nớt của Tiểu Dịch Thần.
"Cha, con có thể vào không ạ?"
Cửa phòng cũng không có khóa, Tiểu Dịch Thần nhón chân trực tiếp đẩy cửa bước vào, nhưng cửa vừa mới mở ra, liền trông thấy cảnh khó xem trước mắt.
Chỉ thấy Mộ Uyển Nhu té trên đất, trên người không mặc gì chỉ có một cái áo choàng hững hờ che ở trên, Mộ Nhã Triết lạnh lùng đứng bên cạnh, sắc mặt đen như đáy nồi.
"Cha..." Tiểu Dịch Thần kinh ngạc gọi, mặt đỏ lên, vội quay đi: "Con xin lỗi..."
"Qua đây." Nhìn thấy cậu bé, Mộ Nhã Triết hơi cúi xuống, gọi.
Tiểu Dịch Thần mặt nóng hừng hực, cậu còn chưa thấy cảnh phụ nữ lõa thể như vậy bao giờ cả.
Từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm chỉnh, vì vậy, cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Nghe cha gọi, cậu che mắt, bước thẳng tới Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết bế bé lên, bàn tay che mắt của cậu, ánh mắt sắc bén liếc Mộ Uyển Nhu, ý muốn cô ta mau chóng rời đi.
Mộ Uyển Nhu vội mặc đồ vào, vừa thẹn vừa giận, chạy trối ૮ɦếƭ.
Cửa đóng lại, bầu không khí yên tĩnh xuống.
Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng đẩy cánh tay của anh ra, nghi ngờ hỏi: “Cha, sao mẹ lại không mặc đồ thế?”
"Bị nóng." Mộ Nhã Triết thản nhiên nói.
"Trời bên ngoài đang mưa, rất lạnh đó." Tiểu Dịch Thần ngập ngừng hỏi, hình ảnh vừa rồi lực ảnh hưởng quá lớn, làm tim cậu đập mạnh liên hồi, đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.
"Bài tập làm xong rồi hả?"
"Vâng, đã làm xong rồi ạ." Tiểu Dịch Thần cười híp mắt, ôm cổ anh nói: “Đêm nay con ngủ chung với cha, có được không ạ??”
"Được!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc