Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1571

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhưng sự thực, cái gọi là bị thiêu đốt ra tro ấy chỉ là một ảo giác.
Tôi sẽ không bị thiêu đốt ra tro.
Hiểu theo một ý nghĩa nào đó, thì đây có lẽ là một loại cực hình vô cùng đáng sợ, cũng giống như bị mang ra lăng trì, số phận sẽ không để tôi ૮ɦếƭ đi, nhưng sẽ hung hăng mà Tra t** tôi, cho đến khi khiến cho lớp *** tiếp theo bị phá nát.
Tôi nghĩ, tôi như thế này có lẽ là đã bị báo ứng.
“Hạ Thuần, cậu làm sao vậy?”
Có lẽ là do bả vai của tôi liên tục run rẩy nên Hàn Tiêu mới thức giấc, cô mở đèn lên, lại thấy tôi cắn chăn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, dù đã cố gắng, nhưng trên gối đã bị nước mắt làm ướt một mảng.
Cô ấy ôm lấy tôi, có lẽ là muốn truyền cho tôi cảm giác ấm áp lớn nhất có thể.
Tôi tham lam muốn có được thật nhiều sự ấm áp từ cơ thể cô ấy, tôi ôm lấy Hàn Tiêu, khẽ nói: Hàn Tiêu, tớ cảm thấy rất sợ……
Tôi rất sợ, tôi sợ rằng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày ra trước ánh sáng.
Tôi rất sợ, tôi sợ Đông Vũ biết được chuyện này sẽ dùng ánh mắt chán ghét để nhìn tôi.
Tôi rất sợ, tôi sợ rằng tôi sẽ bị cả thế giới này vứt bỏ.
……
Một đêm như vậy rốt cuộc cũng qua đi, sáng hôm sau, Hàn Tiêu thức dậy rời giường, tôi cũng thức giấc theo, cô ấy thấy tôi đã tỉnh liền bảo tôi cùng nhau đến trường.
Tôi thật sự không dám bước chân vào trường học.
Tôi nói rằng tôi không muốn đi học, cậu ấy cứ đi đi.
Cô ấy hỏi tôi tại sao lại không đi học?
Tôi không nói nữa.
Cô ấy tiếp tục khuyên nhủ tôi, tôi vẫn không nghe, cuộn mình ở trong chăn, tự ôm lấy chính mình.
cô ấy cuối cùng cũng không còn biện pháp gì, vì vậy đành rời khỏi đây, sau khi cô ấy đi khỏi, tôi khóa trái cửa phòng lại, tự nhốt mình ở trong phòng, sau đó, liền như vậy nằm ở trên giường, ngửa mặt lên trên nhìn trần nhà, nước mắt lại ngăn không được mà rơi xuống.
Lúc đó, tôi đã tuyệt vọng như thể cả bầu trời đều sụp xuống.
Tôi cũng không biết, nếu bầu trời thật sự sụp xuống, ai sẽ bảo vệ cho tôi.
Tôi biết, nếu chỉ biết khóc như vậy là quá yếu đuối.
Nhưng nếu như vậy tôi thật sự không biết phải làm sao mới có thể đối mặt với tất cả.
Một ngày không có ăn cơm, tôi cũng không cảm thấy đói.
Một ngày không có uống nước, tôi cũng không cảm thấy khát.
Cứ như vậy cho tới buổi chiều, tôi nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, hình như có ai đó đang đến đây, tôi ôm lấy bả vai, cả cơ thể run lên.
Ngay sau đó, có người gõ cửa, tôi không dám nói lời nào, cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, tôi sợ rằng đó là ba mẹ của Hàn Tiêu, nhưng sau đó tôi nghe thấy giọng nói của Hàn Tiêu, Hạ Thuần, là tớ, Hàn Tiêu.
Tôi lúc này mới từ trên giường đi xuống, đi tới cửa, mở khóa, cửa vừa mới được mở ra, tôi liền nhìn thấy Đông Vũ đang đứng trước cửa, thấy cửa mở ra, không đợi tôi có phản ứng, tông cửa mà vào.
Cánh cửa ngay lập tức được mở toang ra.
Tôi sợ tới mức bước về phía sau, nhìn anh ấy với vẻ mặt trắng bệch, khuôn mặt anh vừa nôn nóng, tức giận, lo lắng, buồn bã!
“Sao em lại không về nhà!?”
Đông Vũ nhìn tôi, tức giận hỏi, “Tối hôm đó em đã đi đâu? Em có biết ba mẹ đã rất lo lắng hay không?! Họ đã gọi cảnh sát và nghĩ rằng em đã mất tích, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”
Tôi trợn mắt há hốc miệng mà nhìn anh, ngay sau đó, từ trong lòng trào ra một cảm giác tức giận vì bị phản bội!
Tôi nhìn về phía Hàn Tiêu, cơ thể nhỏ bé của cô rúc qua một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt của tôi!
“Em không cần phải nhìn cô ấy! Chuyện này không phải lỗi của Hàn Tiêu!”
Đông Vũ vừa nói, vừa đưa tay tới muốn cầm lấy tay tôi.
Bả vai của tôi run rẩy dữ dội, lùi về phía sau, cố gắng tránh né động tác của anh ấy, “Đừng…… Đừng chạm vào em……”
Tôi nhìn thấy anh ấy ngẩn ra một chút, ánh mắt như bị đóng băng.
“Tại sao?”
“…… Dơ…… Dơ……”
Tôi ôm lấy cánh tay, không muốn anh ấy chạm vào tôi, tôi không muốn làm bẩn tay của anh ấy.
Tôi cảm thấy tôi rất dơ bẩn, toàn thân không có chỗ nào không dơ bẩn, trong tâm trí tôi, Đông Vũ là người không thể mạo phạm, nên tôi không muốn làm anh ấy bẩn tay.
Nhưng dường như anh ấy hiểu lầm ý của tôi khi nói ra những từ đó, cánh tay giằng co giữa không trung từ từ thu về.
Tôi cảm thấy ánh mắt của anh ấy dần trở nên ảm đạm, trong mắt không còn một chút ánh sáng, thậm chí là…… có một chút mất mát không thể nói ra.
Dường như là đang hỏi, sao tôi lại trở thành bộ dạng này?
Tôi không chịu được ánh mắt đó của anh ấy, cúi đầu, ngồi xổm xuống.
Tôi không biết anh ấy đứng như vậy trong bao lâu, cũng không biết anh ấy nhìn tôi như vậy trong bao lâu.
Tôi chỉ nhìn thấy anh ấy đột nhiên xoay người, cứ thế bỏ đi, cho dù Hàn Tiêu cố giữ anh ấy lại, anh vẫn cứ như vậy mà rời đi.
Hàn Tiêu đuổi theo anh ra đến tận cửa, cũng không biết qua bao lâu, hậm hực quay trở về, nhìn tôi một cách bất lực.
“Hạ Thuần, rốt cuộc cậu làm sao vậy?! Cậu một câu cũng không, một chữ cũng không nói cho tớ biết, rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?!”
Tôi không nói lời nào, tôi chỉ biết là Đông Vũ đi rồi, tôi nghĩ rằng anh ấy bỏ đi cũng tốt, không cần…… quay đầu lại.
Tôi không cần anh ấy quan tâm.
Buổi tối, tôi vẫn không ăn cơm, Hàn Tiêu cũng không thuyết phục được tôi, thái độ thờ ơ đó của tôi cũng sắp làm cô ấy sụp đổ!
Vào lúc cô ấy đang không biết phải làm thế nào thì mẹ của cô ấy gọi: “Tiêu Tiêu, có người tìm con!”
Hàn Tiêu ra cửa, vài phút sau, cánh cửa lại bị đẩy ra, nhưng tôi có thể nhận ra tiếng bước chân lúc này khác với lúc cậu ấy đi ra.
Tôi rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Kỳ với khuôn mặt trắng bệch đi vào phòng, anh ấy nhìn thấy tôi thì sửng sốt một chút, lúc này mới đi tới ngồi xổm trước mặt tôi.
Anh ấy duỗi tay ra, muốn ôm lấy tôi.
Tôi thế nhưng lại không đẩy anh ấy ra như dã làm với Đông Vũ.
Chỉ nhớ rằng, lúc anh ấy muốn ôm lấy tôi, đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, cái gì cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng sau này tôi mới hiểu được, có lẽ lúc ấy tôi muốn được một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Cảm giác ấm áp mà tôi muốn, Tô Kỳ không thể cho tôi.
Đông Vũ có thể cho tôi cảm giác ấm áp đó, nhưng tôi không dám mong đợi.
Ngoại trừ Tô Kỳ, không ai có thể có thể cho tôi cảm giác ấm áp đó.
Lúc anh ấy ôm lấy tôi, nước mắt của tôi bất chợt trào ra, mãnh liệt chảy ra, cứ như một con đê bị vỡ, rốt cuộc tôi cũng không thể kiềm chế được nữa.
Có lẽ là do nước mắt, cùng với việc tôi cố gắng kiềm chế những tiếng nấc, đã làm cho anh ấy cảm thấy như có một con dao đang cứa vào mình.
Anh đau đớn ôm tôi thật chặt, giọng nói nghẹn ngào, “Là anh không tốt, em đừng khóc nữa!”
Tôi nghe thấy câu nói đó, càng khóc lớn hơn.
Tôi hỏi anh, “Tại sao ngày hôm qua anh lại bỏ em lại?”
Tôi trở nên xúc động khi nói ra câu này.
Cả người anh đều cứng lại, dường như máu trên khắp cơ thể đều đông cứng lại!
Lời này đối với anh chẳng khác nào một lưỡi dao đâm thẳng vào ***.
Anh áy náy mà xoa bả vai của tôi, thanh âm run rẩy. “Là anh không tốt…… Ngày hôm đó anh không nên bỏ em lại!”
Tôi tuyệt vọng mà hỏi anh ấy liên tục, “Tại sao anh bỏ em lại ở đó?”
……
“Tại sao?”
……
“Tại sao anh lại muốn bỏ em?”
……
“Tô Kỳ…… Em không có đùa giỡn anh, thật sự không có.”
……
Anh ấy không biết chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm đó, anh ấy chỉ biết, tôi hỏi anh ấy vì sao lại để tôi lại một mình ở đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc