Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1570

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh ta dường như bị sự run rẩy của tôi làm kinh động, mở to mắt, và ngồi dậy, cánh tay đưa lên xoa xoa mái tóc, quay đầu nhìn tôi.
“Cô dậy lúc nào vậy?”
Tôi không nói lời nào, cũng không dám nhìn vào anh ta, cố gắng ôm lấy tia hy vọng cuối cùng.
Anh ta đột nhiên vươn tay chạm vào mặt tôi, đầu Ng'n t vuốt ve một chút, sau đó nhếch môi cười.
“Sao lại khóc?”
Anh ta chùi ngỏn trỏ **** vào chăn, xoay người xuống giường, tiện tay nhặt quần áo dưới đất, thuận miệng lẩm bẩm một câu, “Tối qua cũng lao lực quá rồi! Ha ha!”
Cách nói chuyện cà lơ cà phất, như là người chiến thắng, vô cùng kiêu ngạo.
Mấy tiếng trước, anh ta công đoạt được một tòa thành trì, đâu thể nào không mãn nguyện được.
“Dậy rồi thì mặc quần áo vào đi?”
Anh ta ném quần áo về phía tôi, thấy tôi thẩn thờ như cũ thì cười cười, “Cô còn định ngồi ngẩn ra như vậy đến lúc nào?”
Trong giọng nói chứa đầy sự dửng dưng.
Dường như những thứ vô cùng quan trọng đối với tôi, trong mắt anh ta lại chẳng là cái gì cả.
Tôi nhìn về phía anh ta, ngây ngốc cười, sau đó lại hỏi, “Trời đã sáng rồi sao?”
Anh ta có chút khó hiểu, ngay sau đó đi đến cửa sổ, mở bức màn ra nhìn thoáng ra ngoài, “A” một tiếng. “Sáng rồi!”
Giây tiếp theo, anh ta kéo tấm màn ra, mở rộng ra hết cỡ.
Tôi vô cùng tuyệt vọng, tôi muốn ánh mặt trời xua đi sự u tối trong lòng tôi, nhưng tôi chợt phát hiện ra, mặc dù đắm mình trong ánh sáng ấm áp đó, thế nhưng trái tim lại vô cùng lạnh lẽo, hoàn toàn không có một chút ấm áp nào.
Tôi bước xuống giường, nhặt lấy quần áo, ôm vào trong ***, đi đến buồng vệ sinh.
Nhưng mới vừa đi được một bước, chỗ nào đó vô cùng đau đớn như bị xé rách, cảm giác đau đớn không thể tả.
Có cái gì đó âm ấm chảy xuống đù*.
Anh ta giữ chặt tôi, biểu tình rốt cuộc cũng có chút khẩn trương.
“Cô đừng có ngốc nghếch như vậy?”
Tôi nhìn anh ta, lắc lắc đầu.
Anh ta nhìn thoáng qua mặt của tôi, tầm mắt lại nhìn thoáng qua cơ thể của tôi, lập tức chú ý tới *** của tôi.
Tôi rốt cuộc cũng cảm thấy xấu hổ, cũng ở chân, anh ta giơ tay ra.
“Sao cô vẫn còn chảy máu như vậy?”
Anh đột nhiên cười, “Làm sao mà cô lại chảy nhiều máu như vậy?”
……
“Chỗ đó chắc không phải bị thương rồi chứ? Tối qua tôi không vào được, hơn nữa cô lại lộn xộn như vậy, cho nên tôi dùng sức một chút, không phải là bị xé rách rồi chứ?…… hay là tôi đưa cô đi bệnh viện cầm máu?”
……
“Tôi cũng không phải là mới làm chuyện này lần đầu. Nhưng chảy nhiều máu như vậy tôi chỉ mới thấy lần này thôi.”
Khóe môi của tôi hung hăng run rẩy một chút, siết chặt lấy quần áo.
“Cô đi tắm rửa trước đi? Tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo vào đi.”
Anh ta ra lệnh cho tôi, tôi cũng không kháng cự đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, tôi đứng thẳng người, một thứ gì đó sền sệt chảy xuống dưới.
Lúc này khi đứng dưới vòi hoa sen, nước mắt của tôi đã không thể khống chế được nữa mà liên tục tràn ra.
Lúc ra khỏi khách sạn đã là giữa trưa.
Trước khi đi, anh ta có nói cho tôi biết tên của anh ta.
“Phương Lương.”
Tôi cầm lấy tiền xe mà anh ta đưa cho, gọi taxi đến thẳng nhà Hàn Tiêu.
Tôi không có dũng khí để đến trường học, một buổi sáng không đi học,bộ dạng của tôi như thế này mà đến trường học, nhất định sẽ gây ra những chuyện ồn ào không đáng có.
Tôi càng không dám về nhà, tối hôm qua trắng đêm không về, cha, mẹ và Đông Vũ nhất định sẽ không buông tha cho tôi mà tra hỏi rõ ràng.
Tới nhà Hàn Tiêu, tôi ngồi xuống một bậc thang, yên lặng mà chờ.
Nhà của Hàn Tiêu ở trong một tiểu khu xa hoa, tôi cũng không biết đã ngồi đợi như vậy bao lâu.
Tôi nhìn thấy trên con đường mòn nhỏ có một cô bé gái nhỏ chừng năm tuổi, đang được cha dạy đi xe đạp.
Tôi nhớ lại, lúc nhỏ khi tôi tập xe đạp, Đông Vũ ở đằng sau giúp tôi ổn định trọng tâm của chiếc xe, vô cùng khẩn trương nhìn tôi.
Khi đó tôi chỉ mới sáu tuổi, chân dẫm bàn đạp và giữ tay lái một cách lo lắng.
Đông Vũ bảo tôi không cần phải lo lắng mà hãy thả lỏng, một bên đẩy xe đi phía trước.
Lúc mới tập, tôi không có kỹ năng nên thường xuyên bị ngã, nhưng mỗi khi tôi sắp ngã thì Đông Vũ vội vàng xông lên, dùng cơ thể mảnh khảnh của anh giúp tôi giữ vững lại.
Có một lần tôi bị ngã, anh liền chạy tới đỡ lấy tôi, lúc ấy tôi ngã hẳn vào trong lòng *** anh, lúc đứng lên tôi còn cười đến vô tâm vô phế, buổi tối về nhà mới phát hiện sau lưng của anh có mấy chỗ bị trầy da, tôi lại còn không thấy xấu hổ, ngược lại còn cười cợt anh ấy *** quá non mịn.
Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên lại nhớ tới những ngày tháng ấy, lúc vẫn còn là những đứa trẻ ngây thơ, tôi luôn cảm thấy rằng sau khi lớn lên thì mọi thứ đều thay đổi, gán*** trên vai cũng ngày càng lớn hơn.
……
Nhá nhem tối, Hàn Tiêu từ trường trở về nhà, trên lưng đang mang cặp sách, vừa nhìn thấy tôi liền hoảng sợ đến sắc mặt cũng thay đổi
“Hạ Thuần!”
Tôi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô ấy liền chật vật đứng lên.
“Sao cậu lại ở đây?” Cô ấy vô cùng kinh ngạc, “Cả ngày hôm nay cậu đều không đi học, cha mẹ cậu có đến tìm chủ nhiệm lớp, vẻ mặt vô cùng lo lắng! Lúc đó tớ đi ngang qua văn phòng chủ nhiệm, thì nghe được mẹ của cậu bảo rằng tối qua cậu không về nhà. Họ cũng đã đi báo cảnh sát rồi!”
“Hàn Tiêu, đêm nay tớ có thể ở lại nhà cậu có được không?” Tôi cẩn thận hỏi.
Hàn Tiêu càng kinh ngạc, “Cậu điên rồi sao? Tại sao cậu cậu không về nhà?”
“Tớ……” Tôi cắn cắn môi, nghĩ đến lúc về nhà sẽ có tình cảnh gì, nc mắt của tôi lại không cầm được mà rơi xuống.
“Hàn Tiêu, ngoại trừ nơi này ra, tớ thật sự không còn nơi nào…… Có thể đi cả……”
Hàn Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nâng mặt tôi lên, lúc này mới phát hiện ra điều khác thường.
“Hạ Thuần, tối qua cậu đi đâu?”
“……”
“Nói cho tớ, nói cho tớ biết!”
Hàn Tiêu nắm chặt bả vai của tôi, vội vàng hỏi, “Không phải tối hôm qua cậu ở cùng với Tô Kỳ sao? Cậu sao lại không về nhà, cậu đi đâu?”
“Đừng hỏi, có được không?”
Tôi tuyệt vọng nói, “Đừng hỏi nữa…… cầu xin cậu……”
“……”
Hàn Tiêu mang tôi giấu trong phòng của cậu ấy.
Vì sợ cha mẹ cậu ấy phát hiện ra, tôi phải nói chuyện rất cẩn thận.
Hàn Tiêu ăn xong cơm chiều, trở lại phòng, mang cho tôi một hộp sữa bò.
“Chỉ có cái này. Thực xin lỗi nha Hạ Thuần……”
Cô ấy đặt hộp sữa ở bên cạnh, nhưng tôi một chút cũng không muốn uống.
Tôi nghĩ, sắc mặt của tôi có lẽ là rất khó coi, cho nên có lẽ đã làm Hàn Tiêu sợ hãi, cô ấy ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bả vai của tôi, khóc lóc nói “Hạ Thuần, cậu đừng làm tớ sợ có được không? Nói gì đó cũng được. Cậu như vậy…… tớ cũng rất buồn……”
Chẳng qua, cô ấy làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi.
Chỉ qua một buổi tối, cả thế giới của tôi đều sụp đổ.
Tối hôm đó, tôi nằm ở trên giường, không dám nhắm mắt lại, vì chỉ cần nhắm mắt lại, những hình ảnh tối hôm qua lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng dơ bẩn, lúc tắm rửa, tôi cố gắng chà rửa cơ thể, tôi muốn xóa sạch những thứ tội lỗi này, xóa bỏ toàn bộ hơi thở của hắn ta và những dấu vết mà hắn ta để lại……
Hương vị của đau khổ giống như một ngọn lửa, mà tôi sẽ sớm bị đốt thành tro bụi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc