Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 157

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Cho dù có ném cô ta vào hồ nước, cũng vẫn quá nhẹ nhàng đi!”
Cậu giơ tay đem đống ảnh chụp trong tay vứt không thương tiếc, âm lãnh cười nói: “Đem cô ta băm vằm, ném cho cá mập ăn, ૮ɦếƭ cũng không có gì đáng tiếc!”
Giọng nói hồn nhiên là vậy giờ phút này lại muôn phần trầm thấp, tựa như thủy triều lạnh băng âm trầm, từng chữ từng chữ thốt ra từ kẽ răng khiến người khác sởn tóc gáy!
Vân Na kinh ngạc, sợ tới mức trốn phía sau lưng Lý Đông Cường.
Trong lòng cô ta, Vân Thiên Hữu đáng sợ không kém gì Lý Đông Cường-một kẻ đã lăn lộn ở trên giang hồ vài chục năm, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém!
Đến ngay cả Lý Cầm đang đứng ở cửa cũng sợ tới mức quên hô hấp.
Giờ phút này, không ai nhớ đến việc Vân Thiên Hữu cùng lắm cũng chỉ mới sáu tuổi, những lời cậu nói cũng là đồng ngôn không cố kỵ.
(Đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những việc trẻ nhỏ nói chuyện với nhau, không cần cố kị, kiêng dè do tâm tư còn khờ dại)
Chỉ thấy một đứa trẻ với gương mặt non nớt nhưng lại thốt ra những lời buốt thấu tận xương.
Ánh mắt lãnh khốc, căm ghét nhìn Vân Na như là đang xem một đồ vật vô cùng dơ bẩn.
“Cậu bạn nhỏ…… Cậu đang nói giỡn à?” Lý Đông Cường có chút lúng túng mà cười khan một trận.
Còn nhỏ mà sao lại tàn nhẫn độc ác như vậy?
Thực sự đáng sợ.
“Nói giỡn?” Vân Thiên Hữu nặng nề nói: “Thời gian của tôi vô cùng quý giá, ông nghĩ tôi nhàm chán đến mức vui đùa với ông ư?”
“Cái kia……”
Yết hầu Lý Đông Cường khô khốc, liếm liếm cánh môi, cho dù là hắn đối với bánh bao nhỏ mới sáu tuổi cũng vài phần kính sợ. “Ý của cậu là……”
“Tiền, tôi cho ông. Người, ông xử lý. Hiểu chưa?”
“……”
Lý Đông Cường có chút khó tin, tầm mắt hoài nghi dừng ở bên người Lý Hàn Lâm, lại thấy giờ phút này, Lý Hàn Lâm cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, ông hơi cau mày.
Trong mắt ông, đau lòng cùng phức tạp, khó có thể miêu tả.
“Xử lý công việc……”
“Hữu Hữu…….” Lý Hàn Lâm bỗng nhiên ngồi xổm hắn trước người, cầm bờ vai của cậu, vẻ mặt ưu dung: “Cậu không nên để hận thù làm mờ mắt.”
Vân Thiên Hữu vờ như không nghe thấy lời khuyên bảo của ông, lạnh băng nói: “Cho hắn tiền.”
Loại người này, cậu căn bản không cần tự mình động thủ, chỉ sợ sẽ ô uế chính mình tay.
Lý Hàn Lâm biểu tình phức tạp nói: “Hữu Hữu……”
“Tôi bảo ông, cho hắn tiền, hiểu chưa?” Vân Thiên Hữu vẻ mặt trắng bệch mà nắm cổ tay của Lý Hàn Lâm trên vai mình, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn đăm đăm!
Lý Hàn Lâm chăm chú nhìn gương mặt không hề có chút huyết sắc của cậu, ấn đường lần nữa chau lại, cuối cùng bất lực mà đứng dậy, đem tờ chi phiếu trong tay đưa cho Lý Đông Cường.
Vân Na cùng Lý Cầm giống như như bị sét đánh mà sững sờ tại chỗ.
Lý Đông Cường đối loại sự tình đã quá quen thuộc.
Hắn kiểm tra chi phiếu thật giả, xác nhận chi phiếu là thật sự không có giả, trong lòng lại một lần dâng lên cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Đứa nhỏ này, thật là không đơn giản a!
Tuổi còn nhỏ vậy mà ngay cả một người đàn ông trưởng thành bình thường cũng khó có thể địch nổi về khí phách, thậm chí là tiền tài?
Hắn không làm rõ được thân phận của cậu, nhưng đối với hắn mà nói, biết quá nhiều, chưa chắc là chuyện tốt.
"Được, người tôi mang đi! Đến lúc đó, cần chút ảnh chụp cho cậu thưởng thức chứ?"
Lý Đông Cường vừa dứt lời, một bên Vân Na khóc thét một tiếng, quỳ bò đến bên người Vân Thiên Hữu, ôm lấy thân hình gầy yếu của cậu vừa khóc rống lên vừa cầu xin tha thứ: “Hữu Hữu, Hữu Hữu, là dì không đúng, là dì không tốt! Trước kia là mắt dì bị mù, là dì không tốt! Dì thề, về sau không bao giờ sẽ khinh bạc con nữa, cũng không bao giờ sẽ khinh bạc mẹ con nữa!”
Vân Thiên Hữu vờ như không nghe thấy, nhìn thẳng phía trước, thậm chí không có liếc cô ta lấy một cái.
Thật là đáng châm chọc!
Thật là đáng châm chọc!
Ngày trước, Vân Na luôn nhìn cậu bằng bộ mặt lạnh nhạt mà ghét bỏ cùng ánh mắt soi mói, gọi cậu là đồ tiện chủng dơ bẩn.
Thế nhưng lúc này cô ta đang quỳ gối bên người cậu, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Lý Hàn Lâm đứng phía sau cúi người, đem bàn tay cô ta đang bám vào bả vai Vân Thiên Hữu hung hăng gạt ra.
Lý Cầm cũng khóc lóc mà bò cả hai tay chân tới bên Vân Thiên Hữu, dập đầu tới tấp nhận sai, nước mắt tuôn đầy mặt.
“Hữu Hữu, không phải con thật sự muốn đẩy chúng ta vào chỗ ૮ɦếƭ chứ! Ít nhất, ít nhất hãy nể tình ông ngoại con, tha cho chúng ta một con đường sống đi! Người này…… Đây là mướn sát nhân Gi*t người, là phạm pháp, là tội ông trời nhất định không tha!”
“Sao? Mướn sát nhân Gi*t người ư……” Vân Thiên Hữu không chút bận tâm mà trầm ngâm, quỷ quyệt cười: “Có ai nghe được?”
Trong phòng chỉ còn lại sự yên lặng ૮ɦếƭ chóc.
Ai sẽ tin tưởng lời nói của một đứa trẻ mới sáu tuổi?
Một đứa trẻ sáu tuổi thuê sát nhân, quả thực là nói mơ giữa ban ngày!
Câu nói tàn khốc khiến mọi người im lặng đến hít thở không thông, Vân Na dập đầu một cách nặng nề trên mặt đất, khàn khàn nói: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!”
Cô ta khóc lóc như tan nát cõi lòng, một bên duỗi tay ôm lấy Vân Thiên Hữu.
Vân Thiên Hữu lại là cũng không thèm nhìn tới, lạnh lùng mà huy khai tay nàng.
“Đừng chạm vào tôi, thật bẩn.”
“Ô ô ô…… Hữu Hữu……” Vân Na hai mắt đẫm nước mắt, bộ dạng vô cùng tuyệt vọng thật đáng thương.
“Không cách nào tha thứ……”
“Không cách nào tha thứ……”
Đầu vai Vân Thiên Hữu hơi cứng lại, xoay người lạnh lùng nói: “Lý Cầm, sáu năm trước, bà hại mẹ tôi mười tám tuổi đã phải trở thành mẹ đơn thân. Mẹ tôi không tiếc hy sinh chính mình vì nhà họ Vân, nhưng bà đã đối xử với mẹ tôi như thế nào?”
Bỗng dưng, cậu gằn từng chữ một nói: “Lý Cầm, từ lâu tôi đã muốn diệt trừ bà rồi.”
Vân Na thương tâm khóc lóc cầu xin: “Cháu hãy cho chúng ta một cơ hội nữa đi!”
Vân Thiên Hữu nói: “Không phải tôi không cho các người cơ hội, là các ngươi không biết quý trọng!”
Lý Cầm biến sắc.
“Tôi trở nên như vậy, chính là để bảo vệ mẹ tôi. Nhưng các người lặp đi lặp lại nhiều lần làm hại mẹ tôi, giờ lại kêu tôi tha thứ các người?! Không bao giờ.”
Dứt lời, cậu xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Lý Đông Cường cũng rất nhanh nhẹn đi tới, Lý Cầm ở phía sau gào khóc: “Cháu thật sự sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ!”
Vân Thiên Hữu không quan tâm, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Để lại phía sau hai khuôn mặt tuyệt vọng của Lý Cầm cùng Vân Na.
Rời khỏi phòng bệnh, khép cửa lại, Vân Thiên Hữu dựa vào cánh cửa, toàn thân cứng ngắc lạnh lẽo.
Lý Hàn Lâm đau lòng không thôi, tới ôm chặt cậu vàog lòng.
Thân thể vốn yếu đuối không chống đỡ được một phen đả kích mạnh như vậy.
Tuy cậu không phải là con ruột của ông, nhưng chỉ một năm tình cảm giữa cấp trên và trợ lý, cậu đã phần nào coi ông như người thân.
Được chứng kiến thủ đoạn cùng lòng dạ nham hiểm của cậu trên thương trường, từ đáy lòng ông đối với đứa trẻ này muôn phần kính sợ.
Nhưng mà ở trước mặt Vân Thi Thi, cậu bé lại vô cùng đơn thuần đáng yêu, ánh mắt cậu nhìn Vân Thi Thi không nhiễm một tia tạp chất nào.
Vẻ ngây thơ trong sáng ấy không hề ngụy trang một chút nào, đó mới là dáng vẻ một đứa trẻ nên có.
Chỉ là, thù hận đã làm vấy bẩn sự thanh thuần ấy mất rồi.
Ông vốn cho rằng, cậu bé đã nhập vai diễn một cách xuất thần.
Nhưng hôm nay xem ra không hề như vậy.
Đứa nhỏ này, rốt cuộc có quá khứ như thế nào lại có thể làm ra những việc tàn nhẫn như vậy.
Tàn nhẫn……
Đối với một đứa trẻ mà nói, là quá sức tàn nhẫn.
Ông chưa từng hỏi cậu đã trải qua một thời thơ ấu kinh khủng như thế nào mới có thể uất hận đến mức muốn đẩy người khác vào chỗ ૮ɦếƭ.
Trong ánh hoàng hôn, người đàn ông ôm chặt đứa trẻ trong иgự¢, đau lòng không thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc