Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1569

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tôi có chút sợ hãi bộ dạng mất khống chế này của anh, tôi đứng dậy và cố nắm lấy tay của anh ấy.
“Tô Kỳ, anh bình tĩnh một chút! Em sẽ sớm thích anh thôi, anh cố đợi thêm chút nữa!”
“Đủ rồi!”
Anh nhìn tôi vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đỏ lên hỏi tôi, “Em còn muốn đùa giỡn anh đến lúc nào nữa?!”
“Em…… Em không có đùa giỡn.”
“Không có?”
“Em…… Em rất nghiêm túc……”
Anh bỗng nhiên nhìn tôi, trong mắt thay đổi thất thường.
Rất có thể là thái độ của tôi vẫn chưa đủ chân thành.
Tô Kỳ cắn môi, giận đến hóa cười, lạnh lùng mà cong cong khóe môi, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
“Chúng ta kết thúc đi?”
……
Tôi không hiểu tại sao Tô Kỳ lại tức giận, cũng như anh ấy không hiểu được sự tuyệt vọng của tôi.
Tôi muốn giữ anh ấy lại, hoặc là muốn cầu xin anh dẫn tôi đi, tôi muốn cho anh biết, thâm tâm của tôi cũng đau đớn và đấu tranh dữ dội.
Nhưng dường như trái tim anh đã nguội lạnh, cuối cùng anh vẫn bỏ tôi lại mà đi, cũng không quay đầu lại, cứ thế nghênh ngang rời đi.
Để lại tôi lẻ loi một mình trong phòng, trong vô thức mà bật khóc.
Tôi nghĩ, tôi là một cô gái rất xấu xa.
Cứ như vậy, ngay cả Tô Kỳ cũng rời bỏ tôi mà đi.
Tôi cứ như vậy mà bị vứt bỏ.
“Sao Tô Kỳ lại bỏ đi?”
Một cậu con trai trong phòng đi tới, nhìn qua hướng cửa ra vào, lại cúi đầu nhìn nhìn tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Em là Doãn Hạ Thuần đúng không?”
Cậu ta tùy tiện dụi tàn thuốc vào gạt tàn, tiện tay lấy ly bia, để trước mặt tôi.
“Đừng nghĩ về cậu ta nữa! Uống R*ợ*u, uống R*ợ*u!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn cậu ta một cái, Cậu ta lại ngẩn ra.
“Tại sao lại khóc?”
Cậu ta cười, “Tên Tô Kỳ kia làm cho em buồn sao?”
Có lẽ vì cảm giác bị bỏ rơi, nên muốn được người khác đánh giá cao.
Thế cho nên, tôi nhìn thấy ly bia mà cậu ta đưa qua, thì đột nhiên cảm thấy, nếu uống bia vào thì mọi người cũng sẽ giống nhau, sẽ tôn trọng lẫn nhau.
Tôi không uống R*ợ*u bia, Đông Vũ từng cảnh báo với tôi, ở bên ngoài không nên tùy tiện uống những thứ mà người khác đưa!
Nhưng lúc đó, không nghĩ đến anh ấy còn tốt, nghĩ đến anh ấy, cả người tôi đều trở nên khó chịu, có ý muốn phản nghịch!
Đối với cái tên này, dường như trong xương cốt đều muốn chống lại, tôi lập tức tức đoạt lấy ly bia, kéo chiếc nhẫn ra, uống một hơi hết một nửa.
“Như vậy thật tuyệt nha!”
Cậu con trai kia hài lòng nhìn tôi, sau khi uống xong, tôi đưa cái ly lại.
Tôi khẽ liếc cậu ta một cái, nhận lấy ly bia mà cậu ta đưa tới, rồi lại uống cạn số bia đó.
Lúc đầu, việc uống bia chỉ vì nghĩ rằng như vậy sẽ tạo nên sự khác biệt, lại nghĩ tới trên TV, khi gặp phải cái gì khiến cho bản thân cảm thấy đau khổ thì lại tìm đến R*ợ*u bia, chỉ có như vậy mới có thể quên đi buồn khổ!
Uống R*ợ*u thật sự có thể khiến cho người ta quên đi tất cả sao?
Tôi không biết những người khác như thế nào.
Tôi chỉ biết, tác dụng phụ của R*ợ*u bia là làm cho những ký ức càng thêm khắc sâu vào tâm trí.
Hạnh phúc, đau khổ, tất cả đều bị phân thành vô số mảnh nhỏ.
Những ký ức tốt đẹp lại càng khảm sâu vào tâm trí cho nên lại càng đau khổ hơn.
Bởi vì uống R*ợ*u vào, mà ký ức không đau đớn, trong nháy mắt lại khiến người ta càng đau đớn hơn.
Không phải dày vò giãy giụa, lại trở nên càng dày vò.
Uống được một nửa, men say khiến đầu óc tôi trở nên bấn loạn, những thống khổ, dây dưa, vướng mắc, tất cả đều giằng co, cấu xé trong đầu tôi!
Tôi uống một cách điên loạn, giơ chai bia cùng microphone, chảy nước mắt, hành động trở nên phóng đãng.
Từ trước đến giờ tôi không hề biết, R*ợ*u có thể khiến một người trở nên như vậy.
Nhưng tôi cũng hiểu được, tại sao nhiều người khi đau khổ lại tìm đến R*ợ*u như vậy, vì chỉ khi uống say con người ta mới thoát khỏi tất cả trói buộc mà đem toàn bộ đau khổ trong lòng giải phóng ra ngoài.
Khoảng khắc đem toàn bộ đau khổ kia giải phóng ra, tôi còn cảm thấy rất thoải mái!
Tôi nhớ mang máng, tôi bắt được cổ áo của ai đó, dồn dập hỏi: “Nói đi, tại sao tôi lại không thể thích Dông Vũ? Tại sao chứ?
“Tại sao tôi không thể hôn anh ấy?”
“Tại sao tôi không thể kết hôn cùng anh ấy?”
“Tại sao…… Anh ấy rõ ràng thích tôi, nhưng rồi lại kháng cự tôi?”
……
Đúng vậy.
Doãn Đông Vũ thích tôi.
Anh ta cho rằng tôi mãi mãi cũng không lớn lên, vĩnh viễn là một cô gái nhỏ nhắn ngây thơ, không rõ thế sự.
Nhưng anh ấy tưởng tôi không nhìn ra sao?
Lần đầu hôn nhau, rõ ràng trong ánh mắt anh ấy say mê cùng giãy giụa.
Anh nhẫn tâm đẩy tôi ra, nhưng chính tình cảm trong mắt anh đã khiến tôi nhận ra rằng anh muốn ôm tôi nhiều hơn nữa.
Tôi cảm thấy căm hận, vì sao tôi cùng anh lại có cùng một loại huyết thống, Nếu có thể, tôi nguyện dùng một con dao, tôi muốn đem toàn bộ máu trong cơ thể mà thay bằng hết.
Một buổi tối kia, xung quanh tôi tràn ngập mùi R*ợ*u cùng tiếng nhạc inh ỏi.
Có người nói rằng, lần đầu tiên của một cô gái giống như một nghi thức thiêng liêng.
Tôi không biết phải làm thế nào để mô tả đêm đầu tiên của tôi.
Nếu thật sự phải dùng từ ngữ để hình dung, thì đó giống như là cực hình, lại giống như là đang hiến tế.
Dùng những gì hạnh phúc nhất để đổi lấy sự đau khổ và hèn mọn.
Thế này có lẽ cũng khiến tôi trở nên trưởng thành và tỉnh táo hơn, thế nhưng cái giá lại quá đắt.
Trên TV cũng từng nhắc đến các thiếu nữ đi lầm đường, nhưng những tin tức đó cô lại không quan tâm tới.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh lại, mở to mắt nhìn lên trần nhà, hoàn toàn mờ mịt.
Cảm thấy được sự khác thường của cơ thể, tôi lập tức trở nên tỉnh táo.
Tôi từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết, trong đó miêu tả về lần đầu tiên, giống như bị xe tải cán qua, cảm giác vô cùng đau đớn.
Cảm giác nóng rực ở một nơi đã cho tôi biết, cơ thể tôi đã thay đổi, mà tôi hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về thay đổi đó.
Tôi cầm lấy chăn trên người ngồi dậy,lúc này tôi mới ý thức được có người nằm bên cạnh tôi.
Tôi quay đầu lại để nhìn, thì thấy rõ ràng hơn.
Một người con trai xa lạ.
Anh ta là ai?
Sao anh ta lại ngủ ở đây?
Càng quan trọng hơn, tại sao tôi và anh ta đều không mặc áo quần?
Tôi lập tức giở chăn lên, lấy hết dũng khí nhìn cô thể mình trong chăn, tay của anh ta lúc này còn đang tùy tiện ôm eo của tôi.
Tôi lập tức tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn.
Giống như một hồi chuông cảnh tỉnh vừa được gióng lên, toàn bộ dây thần kinh đều căng chặt đến phát đau.
Phần thân thể bên dưới truyền tới một cảm giác đau rát.
Nhưng nỗi đau này hoàn toàn không thể so sánh với nỗi đau trong tim, tôi hoàn toàn ૮ɦếƭ lặng, cùng với một cảm giác vô cùng xấu hổ.
Chỉ là, tôi cũng không hét lên một cách chói tai, cũng bởi vì ngay khi tiếng hét còn chưa ra khỏi họng thì đã bị sự xấu hổ làm kẹt trong cổ họng, không thể hét ra!
Tôi cứ như vậy mà ngơ ngác ngồi đó, đại não như bị một bàn tay vô hình khoét rỗng, không có kêu to, cũng không khóc ầm lên.
Tôi nghĩ đây là một giấc mơ, tôi cũng mong rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Tôi muốn tỉnh lại để quay về với hiện thực, thế nhưng hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, những gì không muốn nhất đã thực sự xảy ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc