Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1565

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tôi ngồi ở trong phòng ăn, yên lặng nhìn bóng lưng hai người rứa bát trong phòng bếp, tôi đột nhiên nghĩ đến trước đây, tôi bị mẹ phạt làm việc nhà, đứng trên ghế dài trong phòng bếp, một mình rửa chén, Đông Vũ nhìn thấy sẽ chạy đến, rửa cùng tôi.
Tôi vốn căm thù đến tận xương tủy chuyện rửa bát, buồn tẻ không thú vị như vậy, nhưng mà vì có anh, làm cho tôi cực kỳ hưởng thụ thời gian rửa bát.
Có một lần, lúc chúng tôi đùa giỡn, anh không cẩn thận làm mặt tôi đầy bọt, tôi lại không cẩn thận, ăn hơn nửa bọt.
Nước rửa bát tạo ra bọt, vào trong miệng, vừa đắng vừa chát, vì chua xót này, mặt tôi đều nhăn lại.
Đông Vũ xuống lầu, dùng tiền tiêu vặt còn sót lại, mua một lon coca, giục tôi uống xong.
Tôi bị anh ép buộc, uống vào một lon coca, lúc uống xong ngụm cuối cùng, vẻ mặt anh khẩn trương hỏi, “Thế nào, còn đắng không?”
Tôi nhìn anh rất lâu, đột nhiên mở miệng, nấc một cái vang dội.
Anh sợ hãi, thấy tôi nở nụ cười ngây ngô, anh lại nghiêm túc đến gần ngửi một cái.
“Ừm! Đều là mùi nước rửa bát!”
Tôi tức giận đuổi theo đánh anh.
“Đều tại anh! Nếu không tại anh, em sẽ ăn bọt vào miệng sao?”
Anh vừa trốn tránh vừa đùa tôi, “Ai bảo em ngốc như vậy! Bé ngốc! Bé ngốc!”
“Anh dám nói bé ngốc nữa xem!”
“Bé ngốc!”
Hình ảnh cứ lặp đi lặp lại, tôi từ trong mạch suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, lại trông thấy Đông Vũ và Lâm Lị đã rửa bát xong, đi tới, cầm lấy áo khoác, đang định rời đi.
Tôi ở sau lưng anh cẩn thận hỏi, “Anh thật sự không ăn bánh ngọt sao?”
Đông Vũ không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói, “Anh đã nói rồi, anh không thích ăn bánh ngọt.”
Nói xong, anh nắm tay Lâm Lị rời đi.
‘Rầm’ một tiếng, cửa đóng lại, để lại tôi và Tô Kỳ đứng tại chỗ.
Tôi ấm ức đỏ vành mắt, đi đến trước bàn, nhìn bánh ngọt, trên mặt viết ‘Chúc Đông Vũ sinh nhật vui vẻ’! Hiện giờ nhìn thấy, lại có chút châm chọc!
“Bánh ngọt này cực kỳ đắt tiền…”
Tôi lập tức khóc lên nói, “Em giữ một năm tiền tiêu vặt, mới mua được cái bánh ngọt này, vì sao anh ấy lại không thích ăn bánh ngọt? Là vì bánh ngọt không ngon sao?”
Tô Kỳ vừa thấy tôi khóc, lập tức lúng túng, đi tới, vội vàng an ủi cảm xúc của tôi, “Sao em lại khóc vậy?... Em đừng để ý cậu ấy! Cậu ấy không thích ăn, anh thích ăn!”
Nói xong, anh ta kéo tôi ngồi xuống, cắt bánh ngọt ra, sau đó cầm lấy dĩa ăn, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
“Ăn ngon.”
Anh ta vừa nói, vừa nhìn tôi, thấy tôi cầm bánh ngọt không nhúc nhích, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bánh ngọt.
Anh ta luống cuống tay chân, đi tới ôm lấy vai tôi.
“Em có biết hay không, anh sợ em khóc nhất! Em vừa khóc, biến thành anh hoang mang lo sợ! Em nói xem, anh nên bắt em làm sao bây giờ?”
Anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, dụ dỗ tôi, “Em muốn thế nào, mới có thể không khóc?”
“Tô Kỳ…”
Miệng tôi run rẩy, giọng nói nhẹ như lông hồng, “Anh đưa em đi ca hát đi!”
Tô Kỳ giật mình, không chút do dự gật đầu.

Lúc ấy, đi đến KTV là trào lưu, đối với chúng tôi lúc ấy, chi phí phòng KTV cực kỳ quý, một căn phòng bao riêng, mất hơn hai trăm đồng, phòng cao cấp hơn một chút, phải hơn năm trăm.
Còn nước uống nữa, chi phí như vậy, học sinh trung học khó mà trả được.
Vì có Tô Kỳ, lần đầu tiên trong đời tôi bước vào phòng KTV, tối hôm sinh nhật Đông Vũ, là lần thứ hai.
So với lần thứ nhất: Khẩn trương, tôi và Tô Kỳ ngồi trong phòng KTV, lại có cảm giác chững chạc hơn.
Chọn rất nhiều bài hát, phần lớn đều là bài hát lưu hành lúc ấy.
Lúc đó, lưu hành ca khúc của Châu Kiệt Luân và Lâm Tuấn Kiệt, tôi chọn bài , ôm microphone, bắt đầu hát.
“Nước mắt tràn trên gương mặt
Ai mới là người nên đau khổ đây?
Rốt cuộc ai mới là người buông tay với mối tình này?
Cuối cùng tôi mới hiểu rằng
… những lời hứa không thể thực hiện được
Sẽ biến thành gông cùm
Hạnh phúc trên đời luôn là không đủ
Hãy nói với anh ấy
Tôi không hề yêu anh ấy
Cười buồn đau khổ
Là tự tôi trừng phạt chính mình
Muốn dừng hết lại những điều khó khăn này
Buông trái tim xuống
Để nói một lời dối gian chân thành
Đừng nói với anh ấy
Tôi vẫn còn nhớ đến anh ấy
Hận so với yêu, dễ dàng buông xuống hơn
Khi nước mắt đã lấp đầy trái tim
Hãy để sự trầm mặc này
Thay thế mọi đáp án…”
Bài hát này, ở trong mp3 của Đông Vũ, lưu giữ thật lâu.
Lúc ấy tôi không hiểu, tại sao anh lại thích bài hát này, lúc đầu nghe bài hát này, giai điệu dễ nghe, lời bài hát rất hay, tôi cũng nghe theo mà nghiện, lưu lại rất nhiều bài hát của Lâm Tuấn Kiệt, cũng thành fan của Lâm Tuấn Kiệt.
Nhưng nghe xong bài hát nhiều lần, nhưng có một đoạn, nghe hoài không chán.
“Tôi không yêu, không đau khổ, cũng không muốn hiểu
Trái tim này sớm đã trống rỗng
Những lời thật lòng, quả thật không dễ dàng nói ra
Hãy nói với cô ấy
Tôi không hề yêu cô ấy
Cười buồn đau khổ
Là tự tôi trừng phạt chính mình
Muốn dừng hết lại những điều khó khăn này
Buông trái tim xuống
Để nói một lời dối gian chân thành
Đừng nói với cô ấy
Tôi vẫn còn nhớ đến cô ấy
Hận so với yêu, dễ dàng buông xuống hơn
Khi nước mắt đã lấp đầy trái tim
Hãy để sự trầm mặc này
Thay thế tất cả mọi đáp án…”
Hát xong bài hát này, tôi đột nhiên cảm thấy, mỗi một chữ trong câu hát, giống như muốn trừng phạt tôi, trái tim lại càng đau đớn hơn, tiện tay lấy một lon bia, mở nắp ra, uống thật mạnh.
Tô Kỳ yên lặng nhìn tôi, có lẽ anh ta cũng nhìn ra được, cảm xúc hôm nay của tôi có chút không thích hợp, nhưng anh ta lại không hiểu được thương tâm khổ sở của tôi, trong lúc này, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh tôi, ôm lấy bờ vai tôi.
“Đừng quan tâm đến bọn họ!”
Tôi nói với anh ta, “Chúng ta hát đi!”
Tô Kỳ nói, “Hạ Thuần, em làm sao vậy? Em uống nhiều bia như vậy, không sao chứ?”
“Chút bia ấy thì tính là cái gì chứ?”
Lúc tôi nói chuyện, lại mở lon khác, rốt cuộc anh ta nhìn không được, đưa tay ra ngăn cản tôi.
“Đừng uống nữa! Em đến đây để ca hát, hay là uống bia?”
“Anh gọi nhiều bia như vậy, không uống không phải quá lãng phí sao?”
“Gọi cũng không cần thiết phải uống hết!”
Tôi không giải thích ôm vai anh ta, lúc đó, bởi vì có chút say, đầu óc của tôi bắt đầu mơ màng, dựa vào anh ta rất gần, để sát mặt vào anh ta, tôi cười, nói, “Cùng em ca hát, có được hay không?”
“… Được.”
“Em nghe nói, anh hát rất êm ai, hát một bài cho em nghe đi!”
Tô Kỳ cười, lập tức đi lên chọn một bài hát, có lẽ đoán được tôi thích Lâm Tuấn Kiệt, anh chọn bài .
“Bầu trời đã giăng đầy cơn mưa
Cô ấy… tay cầm dù đi bên cạnh tôi
Nhưng mà tôi không thấy vui
Bởi vì tôi đã nhìn thấy tươi cười trên mặt cô ấy là gượng gạo
Tôi rất muốn yêu cô ấy
Nhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gian
Che dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?
Để tránh tình cảm trở nên phức tạp
Tôi rất muốn yêu cô ấy
Nhưng lý trí đang giằng xé trong tôi
Rút lui có thể giải thoát được không?
Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?
Nếu như không dứt bỏ được
Cứ như vậy tiếp mỗi người trong chúng ta đều là kẻ bị hại
Tôi rất muốn yêu cô ấy
Nhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gian
Che dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?
Để tránh tình cảm trở nên phức tạp
Tôi rất muốn yêu cô ấy
Nhưng lý trí đang giằng xé trong tôi
Rút lui có thể giải thoát được không?
Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc