Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1562

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Nhưng mà em không muốn anh và cô gái khác ở bên cạnh nhau! Lòng em sẽ chua xót, trái tim sẽ đau đớn. Anh, em thích anh, chuyện này không có biện pháp. Nếu có thể khống chế được, thật sự tốt biết bao? Nhưng mà thích anh, căn bản không có biện pháp khống chế…”
Toàn thân anh cứng đờ, đột nhiên sức lực hao hết, hai tay vô lực buông xuống, ngẩng đầu, muốn ôm tôi, nhưng mà lại không dám ***ng vào tôi.
Tôi trông thấy bộ dạng này của anh, trái tim cũng theo sát mà đau đớn, nước mắt rơi xuống khóe môi, vừa đắng vừa chát, “Trước đây, em thấy em rất may mắn, anh là anh trai em, là anh trai tốt nhất trên đời này. Nhưng mà bây giờ, em không hy vọng anh là anh trai em…”
“Đừng khóc, được không?”
Đông Vũ nâng mặt tôi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi, trong mắt lộ ra đau lòng, dù là anh cũng không phát hiện ra.
Anh thấy tôi khóc, đôi mắt cũng đỏ, anh cho đến bây giờ đều là không biểu hiện ra ngoài, bất luận là cao hứng hay khổ sở, vẻ mặt anh luôn luôn bình tĩnh.
Anh muốn ôm tôi, nhưng lại không dám vươn tay ***ng vào tôi, muốn nắm tay tôi, lại không có dũng khí.
Anh từng nói, bất luận đối mặt với cái gì, đều phải ôm lấy dũng khí, thẳng tiến không lùi bước.
Mà tôi ôm tâm tình như con thiêu thân lao vào lửa, ôm lấy anh, khi tôi nói thích anh, anh lại không có một chút dũng khí, ôm lấy tôi.
Có lẽ anh hiểu rõ, hiểu rõ hơn tôi rất nhiều, có chút dũng khí, cuối cùng là phí công.
Không phải muốn ánh trăng trên trời, có được dũng khí, liền nhất định có thể lấy được.
Bởi vậy, có một số việc, nhất định không thể thực hiện được.
Có tình yêu, nhất định không có kết cục.
Tối hôm đó, lúc về nhà, tôi ngồi sau xe đạp anh, không giống như lúc trước ôm lấy eo anh, mà nhẹ nhàng níu chặt góc áo của anh.
Gió đêm có chút lớn, thổi trúng mắt tôi không mở ra được.
Tôi cân nhắc những lời Đông Vũ nói với tôi, nhưng những lời này, một chữ cũng không thể tiến vào trong lòng tôi.
Mấy ngày nay, Đông Vũ có chút lạnh nhạt với tôi, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ lạnh lùng với tôi như vậy.
Lúc tan học, cho dù anh đến đón tôi, nhưng cũng không giống như trước đây, biểu hiện rất thân mật.
Anh cũng không luyện đàn cùng tôi nữa, gần đến thời gian, một bài tôi cũng không luyện được.
Tôi chỉ thông báo cho giáo viên thay đổi bài hát, sửa lại bài tôi có thể nắm chắc hì thầm mùa thu>.
Tâm tình của tôi cực kỳ tệ, không biết rốt cuộc mình đã làm sai cái gì.
Bất tri bất giác, ở trong thấp thỏm bất an, tôi rất nhanh nghênh đón ngày kỷ niệm thành lập trường.
Buổi tối một ngày trước, tôi khẩn trương trằn trọc, nằm trái nằm phải ngủ không được, đối với ngày kỷ niệm thành lập trường, vừa có chờ mong, có khẩn trương, càng có nhiều lo sợ bất an.
Ngày kỷ niệm thành lập trường vào cuối tuần, ngày này, trường trung học mở cửa, cho học sinh các trường khác đến tham quan.
Tô Kỳ nói muốn kéo nhóm anh em đến cổ vũ tôi, tôi nghe xong vui vẻ, liền hỏi Đông Vũ có đến hay không.
Anh ta nói Đông Vũ không đến, có việc.
Tôi nghe xong, tâm tình lại u ám.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, anh vẫn trốn tránh tôi, chẳng lẽ anh định trốn tôi cả đời như vậy.
Tôi có chút sợ hãi, khoảng cách với Đông Vũ, sẽ dần dần xa lạ, nhưng mà tôi thật sự không biết, trên đời này, anh là người thân thiết nhất trong sinh mệnh của tôi.
Tôi có thể mất đi toàn bộ thế giới, nhưng mà không thể mất đi anh.
Cho dù giống như trước đây cũng được.
Cuối cùng tôi cảm thấy, từ sau đêm đó, giữa chúng tôi, trong lúc đó có ngăn cách, khó có thể vượt qua.
Học sinh tham gia biểu diễn tài năng đều sớm đã đến hội trường để thích ứng hiện trường một phen, lên sân khấu như thế nào, tự giới thiệu như thế nào, thậm chí đối mặt với màn ảnh, nên biểu lộ tươi cười như thế nào, giáo viên đều đã chú trọng trọng điểm.
Ôi thế mới biết, hóa ra ngày kỷ niệm thành lập trường có máy quay phim quay lại toàn bộ hành trình, làm tôi càng thêm khẩn trương.
Bốn giờ chiều.
Tôi đứng ở hội trường xanh vàng rực rỡ, thấy học sinh đều chậm rãi vào bàn, giáo viên văn nghệ trang điểm nhạt cho tôi, vì lên đài, tôi mặc chiếc váy đẹp nhất trong tủ quần áo.
Tiết mục mở màn, tôi phụ trách đi đầu, lúc hội diễn sắp bắt đầu, tôi nghe thấy có người kêu tên tôi, quay đầu lại, lại phát hiện ở hàng thứ nhất, Tô Kỳ vẫy vẫy tay với tôi, tôi lại phát hiện người đứng bên cạnh anh ta, lặng yên không tiếng động nhìn tôi.
Đông Vũ nhìn thấy tôi, cũng đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương nhìn tôi, đôi mắt lộ ra chờ mong.
Ánh mắt tôi và anh giao nhau một lát ngắn ngủi, không kịp nói cái gì, giáo viên văn nghệ vội vàng kéo tôi qua nói, “Hạ Thuần, giới thiệu chương trình rồi! Sắp đến lượt em rồi đó!”
Tôi gật gật đầu, vội vàng đi đến sau sân khấu, mãi đến khi người chủ trì nói tên tôi, lúc này tôi mới phản ứng kịp, giáo viên thúc giục tôi, còn dặn dò tôi vài giây, nói tôi đừng quá khẩn trương, cứ thoải mái thôi.
Đi lên sân khấu, dưới đài đều là vùng tối đen.
“Bốp bốp.”
Đèn sân khấu chiếu lên người tôi, trong nháy mắt, tôi đặt mình vào giữa ánh sáng, toàn bộ thế giới đều hoang vu.
Tôi khẩn trương, lại có chút luống cuống ôm lấy microphone, ngắm nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy cái gì.
Rốt cuộc, đứng đầu sân khấu, tôi nhìn thấy anh, bóng dáng của anh ngược ánh sáng, thấy không rõ gương mặt, nhưng mà tôi biết, nhất định là anh.
“Mọi người… Chào mọi người! Tôi là… Tôi là Doãn Hạ Thuần học sinh ban nhất! Rất… Rất vinh dự được đi lên sân khấu này… Kế tiếp, tôi…”
Tôi đoán giáo viên đứng ở phía sau màn nhìn chằm chằm sân khấu nhất định tức giận vỗ *** liên tục, sau đó liều mạng nhỏ giọng nói, “Đừng khẩn trương! Đừng khẩn trương!”
Mà tôi cái gì cũng nghe không rõ, cái gì cũng nhìn không thấy rồi.
Khẩn trương trong lòng treo cao, sắp theo cổ họng nhảy ra!
Tôi đè *** lại, sau khi hít một hơi thật sâu để tâm tình bình tĩnh, lúc này mới chậm rãi nói, “Chào mọi người, tôi là Doãn Hạ Thuần học sinh ban nhất, rất vinh dự được đi lên sân khấu xinh đẹp này, kế tiếp, tôi sẽ đàn piano cho mọi người nghe một ca khúc - - .”
Tiếng vỗ tay dưới đài vang lên.
Tôi xoay người, nhẹ nhàng che trái tim đập loạn không ngừng, chậm rãi đi đến trước piano ba chân, lúc ngồi xuống, ngón tay không cẩn thận chạm vào phím đàn, từ microphone, vang lên tiếng âm tiết sai không hài hòa.
Tôi nhíu mày, đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh, dịu dàng chạm vào phím đàn lần hai, tôi tưởng tượng, Đông Vũ ngồi bên cạnh tôi, khẩn trương rốt cuộc cũng thả lỏng ra!
Mười ngón tay đè lên, ngay sau đó, âm tiết như nước chảy mây bay tuôn ra từ đầu ngón tay tôi.
Lưu loát, thong thả, uyển chuyển.
Bài hát này tương đối mà nói khó hơn bài , có thể sánh bằng ưu tú, bài hát này tôi luyện suốt một năm, nắm chắc hơn, thuần thục giống như người và đàn hợp nhất.
Sau khi đánh xong bài này, tôi thật lâu chưa lấy lại tinh thần được, mãi đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm dưới đài, tôi mới lập tức phản ứng kịp, nghe giáo viên ở phía sau kích động thúc giục: “Chào cảm ơn nha! Chào cảm ơn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc