Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1560

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tôi thường xuyên ở bên đường đọc tạp chí về những chuyện đáng sợ, giờ phút này, những nội dung đáng sợ lập tức tuôn vào trong đầu tôi, tôi lại càng khẩn trương lo lắng.
Anh nhận thấy được hơi thở của tôi dồn dập, không khỏi nở nụ cười.
“Em sợ tối như vậy sao?”
“Đông Vũ, anh có tin trên thế giới này có quỷ hay không?”
Tôi vừa mới hỏi xong, lại bị tưởng tượng trong đầu mình dọa cho giật mình, trước mắt giống như hiện lên mặt quỷ trắng bệch, sợ tới mức càng không dám nói thêm một chữ!
Đông Vũ cười, “Nếu anh nói với em, anh tin trên thế giới này có quỷ, em có thể càng sợ hãi hơn không?”
Tôi nghe xong, thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi, “Anh đừng dọa người khác!”
“Rõ ràng là em tự dọa mình!”
Đông Vũ nói xong, giày vò đầu tôi một phen, “Được rồi, đừng dọa mình nữa, nếu thực sự có quỷ… Anh nhất định bỏ lại em chạy trước.”
Tôi càng luống cuống, khóc không ra nước mắt, “Đừng nói đến chuyện này nữa! Dừng lại dừng lại!”
Anh bị tôi đùa nở nụ cười, không nói nữa.
Chúng tôi đi đến gần phòng âm nhạc, Đông Vũ đến sát gần cửa sổ, cẩn thận kéo cửa sổ thành khe nhỏ, đẩy bức màn ra, tìm tòi bên trong một phen, ánh trăng chiếu vào phòng âm nhạc, trong sáng mỹ lệ.
Anh cẩn thận ngắm nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt đề phòng, tôi cảnh giác dựa sát vào người anh, không hề chớp mắt nhìn một góc hành lang, cảm giác một giây sau, giống như sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện!
Tôi càng đem thân thể lui thành đống nho nhỏ, cẩn thận kéo ống tay áo của anh, “Anh, anh chắc chắn không thành vấn đề sao?”
“Ừ! Giáo viên kiểm tra tòa nhà này đã về ký túc xá nghỉ ngơi, tòa nhà âm nhạc không có ai.”
Đông Vũ nhỏ giọng nói. Ngay sau đó, anh ra hiệu bằng mắt với tôi, “Em ở ngoài cửa đợi anh một lát, được không? Anh đi vào trong, mở cửa cho em.”
“Đừng đi mà…”
Tôi níu chặt ống tay áo anh, “Chẳng lẽ anh muốn em một mình ở ngoài cửa sao?”
“… Nhìn không ra lá gan của em lại nhỏ như vậy, sao thế, sợ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện xơi em sao?”
“A - -”
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, Đông Vũ vội vàng bịt kín miệng tôi, dùng ngón tay để bên môi, “Ngu ngốc! Em muốn dẫn bảo vệ đến đây sao?”
“Ai bảo anh làm em sợ!”
Đông Vũ dở khóc dở cười nói, “Em đừng sợ, được không? Đợi một lát, động tác của anh rất nhanh.”
“Vậy được rồi…”
Tôi thỏa hiệp, ngoan ngoãn gật gật đầu, “Anh cẩn thận đó…”
Đông Vũ nắm lấy bệ cửa sổ, vươn người nhảy lên, nhảy lên cửa sổ, tay mạnh mẽ mở cửa phòng.
Tôi lo sợ bất an đi tới cửa, vì khẩn trương mà tim đập rất nhanh, cửa phòng mở ra từ bên trong, mới vừa mở ra một khe hở nhỏ, tôi vội vàng chen vào, mãi đến khi trông thấy tươi cười như ánh mặt trời của anh, trái tim của tôi mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
Đông Vũ khóa chặt cửa, xoay người, tôi nhảy nhót ôm vai anh, hoan hô nói, “Anh giỏi quá!”
“Xuỵt!”
Anh sợ tôi ầm ĩ gây ra tiếng động quá lớn, vươn ngón tay ấn vào trán tôi, “Giọng của em nhỏ xuống một chút!”
“Ừm, đau quá…”
Tôi sờ trán, không vui trợn mắt nhìn anh.
Anh với tôi trao đổi bằng ánh mắt, lập tức nghiêm túc kéo toàn bộ bức màn trong phòng học, lúc này mới bật đèn lên.
Ánh sáng ấm áp chiếu xuống, rơi vào một cái đàn piano ba chân Yamaha tao nhã.
“Oa! Đàn piano thật đẹp!”
Tôi che miệng lại, trong lòng tán thưởng, kinh diễm vây quanh đàn piano đánh giá vài lần.
Tôi che miệng lại, trong lòng tán thưởng, kinh diễm vây quanh đàn piano đánh giá vài lần, đàn piano này, thỏa mãn tất cả ảo tưởng lãng mạn của thiếu nữ với âm nhạc.
Từ lúc Đông Vũ luyện đàn, tôi thích ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh một lần lại một lần luyện tập những ca khúc nhàm chán.
Nhưng mà, tôi cũng không thấy luyện đàn cùng anh, có bao nhiêu buồn tẻ.
Tôi thích nhất bàn tay đánh lên phím đàn, mười ngón tay thon dài, đầu ngón tay như gốm sứ, tôn lên phím đàn đen trắng, cực kỳ xinh đẹp.
Mỗi khi sau giờ ngọ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, trái ngược với ánh sáng, yên tĩnh và xinh đẹp.
Tôi không phải yêu thích piano trời sinh, si mê và yêu thích piano, nguyên nhân càng vì một phần mê luyến anh.
Anh nhìn tôi vây quanh đàn piano không ngừng nhìn xung quanh, hai tay để ở trong túi quần, có chút bất đắc dĩ, tôi ngẩng đầu nhìn anh, thấy khóe miệng anh ý cười ấm áp và cưng chiều.
“Anh, cái đàn piano này bao nhiêu tiền vậy?”
Chắc là khi tôi giống như tín đồ cầu nguyện, thành kính vuốt ve chiếc đàn piano, vẻ mặt quá khát khao, làm anh bật cười, lập tức nghiêm túc nhíu mày, “Cực kỳ quý.”
Tôi càng lúc càng tò mò, không chịu từ bỏ hỏi, “Cực kỳ quý là bao nhiêu?”
“Ừm…”
Đông Vũ nghĩ nghĩ, “Chắc là hai mươi vạn.”
Tôi hoàn toàn chấn động rồi!
“Hai mươi vạn ấy ạ?”
Quả thực là một con số cao!
Anh thấy đôi mắt tôi trừng lớn như chuông đồng, vẻ mặt bất khả tư nghị, nhất thời dở khóc dở cười, “Cái đàn piano này là của hãng Yamaha, chuyên dùng để biểu diễn.”
“Vậy âm sắc nhất định cực kỳ hay!”
“Hội diễn ngày kỷ niệm thành lập trường sắp xếp từ lúc nào?”
“Sau đó một tuần.”
Đông Vũ nhíu mày, “Thời gian rất gấp, em đánh bài đó thuần thục chưa?”
“Có nhiều chỗ vẫn chưa được tốt, vẫn phải cố gắng một phen.”
Tôi đối với biểu diễn piano, chỉ là nghiệp dư, cũng không luyện tập từ nhỏ, thời niên thiếu, khi Đông Vũ đánh đàn, tôi ngồi bên cạnh anh, theo anh cùng luyện.
Tôi thích nhất lúc anh tự dạy tôi, khuôn mặt ôn nhu đó, làm tôi sa vào bên trong.
“Đoạn vào có vấn đề?”
Đông Vũ ngồi trên ghế piano, vỗ vỗ, “Lại đây, ngồi ở bên cạnh anh.”
“Dạ.”
Tôi đi qua, ngồi xuống, anh nói, “Em đàn một lần trước cho anh nghe.”
“Dạ.”
Tôi cúi đầu, thật sự đánh đàn, thỉnh thoảng anh bảo tôi dừng lai, cúi đầu, điều chỉnh cho tôi đánh đúng, nhưng mà bất tri bất giác, tâm tư của tôi không ở trên đàn piano, mà nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, nhìn đến xuất thần.
Tôi hồi tưởng lại, tôi đã từng hỏi Hàn Tiêu, thích một người là cảm giác gì.
Cô ấy trả lời tôi, gặp anh ấy, tim đập như sấm, lòng tràn đầy vui mừng.
Khi chạm vào, hơi thở trở nên nóng bỏng, đứng ngồi không yên, đó là thích.
Tôi biết, tôi thích anh, không thể vãn hồi lại.
Nhất là lẳng lặng nhìn anh như vậy, giống như liếc mắt một cái, thời gian đều yên lặng dừng lại.
Anh nâng mắt, nói được một nửa, thấy tôi nhìn chằm chằm sườn mặt anh, trong lúc này tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, “Làm sao vậy?”
“Không… Không có gì ạ!”
Tôi hơi lúng túng thu hồi ánh mắt, có chút chột dạ!
Đông Vũ nhếch môi, “Ừ, vậy tiếp tục…”
Anh cầm tay của tôi chạm lên phím đàn, đầu ngón tay rõ ràng lạnh như băng như vậy, lại làm cho tôi cảm thấy, tay anh cực kỳ nóng, tôi khẩn trương nín thở, đột nhiên cầm lấy tay anh, cầm chặt, không buông tay!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc