Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1553

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Không cần!"
Tôi căng thẳng nhìn anh ta, thúc giục, "Anh đi về nhanh đi!"
Tô Kỳ gật gật đầu, hình như muốn nói gì, bỗng nhiên tôi hơi sợ hãi việc anh ta mở miệng, sợ anh ta khiến tôi cảm thấy xấu hổ, căng thẳng ngăn chặn anh ta, "Đi đường cẩn thận."
"Có đi động không?" Anh ta đột nhiên hỏi.
Tôi lắc lắc đầu, nhíu mày, "Anh hỏi tôi có di động không làm gì?"
Di động, đối với chúng tôi thời trung học mà nói, là một món hàng xa xỉ, bình thường những người mang di động đến trường học, đều là con nhà giàu có, chứ nếu không thì phải lên trung học, mới có thể có một chiếc.
Tôi lắc lắc đầu, nói: "Không có."
Tô Kỳ cũng không cố chấp, sảng khoái phất phất tay, đi khỏi.
Tôi xoay người muốn lên lầu, lại thấy trên ghế đá dưới lầu, dưới đèn đường, có bóng của một bóng dáng thon dài.
Tôi tập trung nhìn vào, kinh ngạc một phen.
"Đông Vũ..."
Cũng không biết anh đã ngồi đó bao lâu, đợi bao lâu, vừa nãy Tô Kỳ đưa tôi về, hẳn là anh thấy được, bỗng nhiên tôi thấy hơi chột dạ.
Đông Vũ chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ tôi, giữa lông mày, có vài phần tức giận, anh cúi đầu nhìn tôi, lại nhìn thoáng qua túi sách tôi ôm vào trong lòng, trầm giọng hỏi, "Trễ như vậy mới về, em đi đâu vậy?"
"Em..."
Tôi nhìn anh, muốn nói lại thôi, nghĩ nửa ngày, nói dối, "Em đi nhà bạn học để học bổ túc!"
"Bạn học?"
Vẻ mặt Đông Vũ tối tăm, "Vậy thì, sao em lại đi chung với Tô Kỳ?"
"Hả?"
Tôi lại càng hoảng loạn, "Anh, anh đã thấy hết..."
Bình thường, tôi luôn luôn gọi thẳng tên của anh, chỉ có lúc phạm lỗi, chọc anh giận, tôi mới cẩn thận gọi anh là một tiếng anh trai.
"Em có biết không?"
Bỗng nhiên Đông Vũ nói, "Lúc em nói dối, ánh mắt không dám nhìn anh."
Tôi cúi đầu, hơi xấu hổ."Không phải em cố ý muốn gạt anh! Em... em chỉ sợ anh lo lắng mà thôi..."
Tôi thừa nhận, quả thật tôi không biết nói dối, trong đời tôi, lời nói dối trọn vẹn nhất, là từng có một ngày, tôi khóc nói với anh, Đông Vũ, em không thích anh nữa, em buông tay rồi.
Đông Vũ cũng không đành lòng trách hỏi tôi thêm nữa, tôi biết, chỉ cần tôi lộ ra vẻ mặt như vậy, nhất định anh sẽ không truy cứu.
"Nếu em biết anh sẽ lo lắng, vậy thì, lần sau đừng về nhà trễ như vậy."
Anh cúi đầu, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào đầu gối ta, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lập tức ngồi xổm xuống, đầu ngón tay chạm vào chỗ bầm tím, mày đẹp nhíu lại, "Sao lại thế này?"
"Bị ngã."
Anh nâng mắt lên, "Bị ngã? Sao lại bị ngã?"
Tôi nói, "Đi đường không cẩn thận... Bị tảng đá vấp..."
Đông Vũ bị tôi chọc tức giận đến dở khóc dở cười, ngón tay hung hăng chọc vào ót của tôi một phen, "Đi đường cũng có thể té ngã? Mắt em để trên đỉnh đầu hả?"
Tôi thấy anh nói như vậy, biết là anh không đành lòng giận tôi, nịnh nọt cười, ôm lấy cánh tay anh, chui vào trong lòng anh, "Anh, em sai rồi mà..."
Đông Vũ thuận thế ôm tôi, giọng nói nhẫn nại, không đành lòng nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói, "Em có biết anh vô cùng lo lắng hay không?"
Không tìm được tôi, tôi lại không có di động, anh mới chờ dưới lầu, chờ tôi.
Tôi ngập ngừng nói, "Lần sau em không dám nữa."
"Còn có lần sau?"
"Không có không có! Không có lần sau mà."
"Nhớ kỹ! Đừng về nhà trễ!"
Anh thuận tay lấy túi sách từ trong tay tôi, túi sách nặng như vậy, anh cầm trong tay rất dễ dàng, bắp thịt mạnh mẽ trên cánh tay nổi lên.
Tôi nắm tay anh, vừa mới chuẩn bị lên lầu theo, bỗng nhiên căng thẳng hỏi, "Ba mẹ đâu rồi?"
"Ngủ."
"Vậy..."
Tôi lập tức do dự không dám lên lầu, "Bọn họ có mắng em không? Em về nhà trễ như vậy, chắc chắn bọn họ rất tức giận!"
"Anh nói với ba mẹ, em đi nhà bạn học để học bổ túc, bọn họ cũng không nói gì thêm."
"Anh, anh giỏi quá!"
Đông Vũ trợn mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức không dám lên tiếng nữa.
Đi lên lầu với anh, vào phòng mình, vừa lấy sách bài tập ra, anh theo thường lệ kiểm tra cho tôi, tôi không cho, nhưng hành động của anh ta rất nhanh, cầm lấy sách bài tập lật một phen, lại thấy hơi khó hiểu.
Sức quan sát của anh rất tốt, nhận thấy chữ viết không đứng, dùng sách bài tập đánh vào đầu tôi, "Bài tập này ai làm cho em?"
"Bạn của Tô Kỳ..."
Đông Vũ giật mình, làm bộ muốn dùng sách bài tập đánh tôi, tôi rụt vai lại, ánh mắt rụt rè, anh vừa bực mình vừa buồn cười, lập tức sách dùng tẩy xóa hết đáp án trong sách bài tập!
Tôi thất thanh la lên, vội vàng vươn tay ra muốn đi giành lại, giận nói, "Anh, anh làm gì vậy?"
"Làm lại, tự mình động não."
Đông Vũ nhìn chằm chằm vào tôi, "Sắp thi tháng rồi, những đề này em có biết làm không?"
"Em biết..."
"Vậy thì làm cho anh xem."
"Nhưng mà... bây giờ tối rồi, em mệt lắm!"
"Anh làm với em."
Đông Vũ sửa lại sách bài tập cho tôi, lại lấy sách ra, tùy tiện lật đi lật lại, trong lòng đại khái hiểu biết.
Tôi chỉ có thể khó khắn làm suất đêm, viết xong hết bài tập, mãi đến rạng sáng một giờ, mới lên giường đi ngủ.
Đông Vũ tắm rửa xong vào phòng tôi, thấy tôi đã nằm trên giường, mắt đã không mở ra nổi, anh cho tôi một hộp sữa tươi, sau đó nhìn thoáng qua túi sách quẳng trên bàn chưa kịp sửa sang lại, yên lặng soạn tập vở thay tôi.
Lúc anh ra khỏi phòng, mí mắt của tôi đã không mở được nữa, trong nháy mắt cửa đóng lại, tôi đã ngủ mất.
...
Hôm sau tan học, Tô Kỳ lại chờ tôi ở cửa trường học.
Tôi không biết, chuyện đó có liên quan gì với *** chinh phục của nam sinh trong thời kỳ trưởng thành không, nhưng lúc ấy tôi cho rằng, chấp nhất như vậy, nhất định cũng có vài phần thích.
Mỗi ngày tôi tan học muộn, anh ta sẽ đi xe đạp, chờ tôi ở cửa trường học.
Bình thường tôi không để ý tới anh ta, quay lại đầu đi về nhà.
Anh ta thường thường sẽ đạp xe đạp, đi sau lưng tôi, mặc dù toàn bộ hành trình tôi không nói chuyện với anh ta, anh ta cũng rất thích thú!
Có anh ta đi theo, tự nhiên tôi không thể lại về nhà chung với Đông Vũ, dù sao, nếu để cho anh thấy tôi đi cùng Tô Kỳ, thì có thêm mấy cái miệng cũng không giải thích được.
Tôi không phải chưa từng thăm dò Tô Kỳ người thế nào.
Nghe nói, anh ta là một người đặc biệt hoàn khố*.
*hoàn khố: Quần lụa mịn. Chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn chỉ con em nhà giàu sang
Trừ việc đánh nhau, ***, uống R*ợ*u, anh ta còn có không ít tiền sự.
Tô Kỳ rất nổi tiếng, mặc dù là cách một con phố, những lời đồn về anh ta, cũng làm mưa làm gió trong trường học của tôi.
"Nghe nói, anh ta từng quen rất nhiều nữ sinh, có khi là anh ta chủ động theo đuổi, có khi là người kia theo đuổi của anh ta. Suy đi tính lại, cũng có thể gom thành một lớp học đó?"
"Tôi còn nghe nói, anh ta đã từng làm to bụng một nữ sinh. Biết chuyện này là có ý gì không? Nữ sinh kia mang thai, sau đó anh ta ra tiền, cho cô ta đi làm phẫu thuật Pa' thai! Sau khi nữ sinh kia Pa' thai, cũng không biết là ai nói, mọi người đều biết chuyện này, cuối cùng, đại khái nữ sinh kia cũng thấy mất mặt, lập tức chuyển trường, về với ông bà ở quê."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc