Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1552

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tô Kỳ ôm lấy tôi, sau đó đổi giày trượt!
Thoạt nhìn, những người kia chơi thật vui!
Lúc còn trẻ, đối với những thứ mà mình chưa biết, liền vô cùng tò mò muốn khám phá, muốn tới gần, muốn biết rõ ràng đó là gì, để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân!
Thậm chí những việc đó thường mang tới, những vết thương chồng chất.
Người lớn luôn nói, thế hệ trẻ chúng tôi, không nghe nhắc nhở, chưa gặp chuyện thì chưa chịu từ bỏ ý định.
Nhưng có một số việc, thực sự là gặp nạn, cũng sẽ chưa muốn từ bỏ ý định.
Dù vết thương chằng chịt, cũng muốn tiếp tục đi tới.
Ví dụ như chuyện hôm nay, ôm sự tò mò đi tới, lúc mới đầu bước vào, bất cứ ai cũng đều phải ngã một vài lần.
...
"A..."
"Dừng lại!"
Tôi không biết bị ngã bao nhiêu lần, Tô Kỳ trượt đến trước mặt tôi, mỉm cười nhìn, sau đó lại đưa tay cho tôi.
Tôi nhìn bánh xe dưới giày anh ta, có chút không tin tưởng, nghĩ rằng dù anh ta có kéo tôi cũng không nổi, cả hai đều bị ngã.
Tô Kỳ nhìn vẻ lo lắng trên mặt tôi, trần đầy tự tin nói: "Em yên tâm! Kỹ thuật của anh rất tốt, sẽ không ngã đâu!"
Tôi nửa tin nửa ngờ đưa tay cho anh ta.
Anh ta cầm tay tôi, kéo tôi đứng dậy.
Tô Kỳ muốn kéo tôi đi về phía trước, nhưng tôi nào dám, vào sân lâu như vậy, đến việc bước đi cũng khó khăn, vì vậy chặt chẽ bám vào lan can, không muốn đi cùng anh ta.
Anh ta lại không phát hiện, vì vậy, hai bên kéo nhau, tôi trọng tâm không vững, cả người liền xoay ngược lại.
Theo bản năng nắm thật chặt tay anh ta.
Anh ta trong lúc nhất thời trở tay không kịp, quay đầu lại, cũng bị tôi lao tới.
"Rầm!" một tiếng, tôi ngã trên mặt đất.
Anh ta cũng ngã trên người tôi, cũng may anh ta phản ứng nhanh, sợ đè lên người tôi, liền dùng hai tay chống xuống trước mặt.
Bởi vì ngã, cái ót của tôi vô cùng đau đớn, ảo não oán trách một câu, mở mắt, liền thấy một đôi mắt trong suốt.
Anh ta nhìn tôi, vô cùng gần nhau, hơi thở của anh ta phả vào mặt tôi.
Tôi trong lúc nhất thời không dám hít thở, bởi vì tôi có cảm giác, chỉ cần mình hít thở, sẽ hít phải toàn bộ hơi thở của anh ta.
Mấy người bạn của anh ta trượt tới, thấy một màn này liền vô cùng mừng rỡ.
"Tô Kỳ, anh nha..."
"Thủ đoạn tán gái của Tô Kỳ, thực sự là ngày càng lợi hại!"
Tôi Kỳ hiển nhiên không có nghe được bọn họ đang nói gì, toàn tâm toàn ý nhìn tôi, tôi nghe thấy liền xấu hổ đẩy anh ta ra: "Oa, là anh cố ý đúng không?"
"Anh..."
"Còn không mau đứng lên!"
Tôi oán giận nói: "Anh nặng quá!"
"À..."
Tô Kỳ lập tức đứng lên, đồng thời kéo tôi dậy, tôi vùng khỏi tay anh ta, chỉnh sửa quần áo của mình một chút, đỏ mặt.
Mấy người kia còn cười, Tô Kỳ quay đầu lườm bọn họ, "Còn cười, các người muốn ăn đòn hả?"
"Được rồi được rồi! Không lộn xộn!"
Mấy người kia lúc này mới tản đi/
Tô Kỳ hỏi tôi: "Em không sao chứ?"
Tôi không để ý tới anh ta.
Anh ta liền cười nói: "Em biết làm sao để trượt pa-tin chứ?"
Tôi mờ mịt lắc đầu.
Anh ta nói, "Bí quyết lớn nhất, chính là không sợ ngã!"
Tôi ngẩn ra, "Hả? Không sợ ngã?"
Nhưng ngã rất đau mà.
"Không đau làm sao nhớ? Quan trong hơn chính là, lá gan lớn hơn, không cần phải sợ, nếu em cứ sợ hãi mà chậm bước vịn vào lan can, vậy vĩnh viễn cũng không học được!"
"Không đau thì sao nhớ lâu được? Quan trọng hơn là, lá gan phải lớn, không được sợ hãi, em bước nhỏ dọc theo lan can như vậy, sẽ không bao giờ học được!"
Nói xong, anh ta vươn tay với tôi, "Nhanh, đưa tay cho anh!"
Tôi cảnh giác nhìn anh ta, "Anh muốn làm gì?"
"Đưa tay cho anh."
Tôi do dự vài giây, rồi mới sợ hãi vươn tay ra, anh ta dùng một nắm tay của tôi, kéo tôi đến trước mặt, tôi lung la lung lay bị anh ta kéo qua, cả người cứng ngắc không dám cử động.
"Thả lỏng một chút!"
Anh ta nhìn tôi, bật cười, "Bình thường em rất hung dữ mà, làm ra vẻ em là lớn nhất, không sợ trời không sợ đất. Sao hôm nay vừa lên giày trượt băng, lá gan lại nhỏ như vậy rồi?"
Tôi hừ lạnh vài tiếng, không nói chuyện.
Anh ta đối mặt tôi, vừa nắm tay của tôi, vừa nghiêng về phía sau.
Tôi nhìn đến mở to mắt há hốc mồm, ánh mắt chăm chú.
"Anh thật giỏi, không bị ngã sao?"
"Đương nhiên là không rồi!" Anh ta vô cùng tự hào, hình như hiếm khi được khen ngợi."Có phải anh rất giỏi không?"
Tất cả chú ý của tôi đều đặt dưới chân, cảm thấy mình giống như là một chiếc xe đẩy tay vậy, bị anh ta kéo về phía trước.
"Em thử vừa giữ thăng bằng, vừa di chuyển chân xem."
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Tô Kỳ nói, "Em đừng sợ ngã, cho dù té ngã, cũng có anh té cùng mà."
Anh ta nói như vậy, lá gan của tôi mới lớn hơn một chút, để anh ta nắm tay, tập tễnh đi về phía trước, hơi nắm được một chút xíu bí quyết, sau đó, dưới sự dẫn dắt của anh ta, thuận lợi trượt một đoạn.
Nhưng mà, cái giá để học được trượt băng vô cùng cao!
Đầu gối của tôi, ngã đến mức bầm tím từng mảng.
Lúc đi ra khỏi sân trượt băng, tôi đi một bước, thì có cảm giác giống như đầu gối bị ngã tới vỡ ra, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tô Kỳ hỏi tôi, "Nghiêm trọng lắm hả? Rất đau sao?"
Nói xong, anh ta muốn ngồi xổm xuống nhìn xem, tôi lập tức tránh ra, sau đó chột dạ nói, "Không có gì mà! Không còn sớm, anh đưa em về nhà đi!"
Lúc này Tô Kỳ mới cười cười, nhìn chằm chằm vào mặt tôi nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Hóa ra em cũng biết thẹn thùng à?"
"Có ý gì vậy!?"
"Không có gì!"
Tô Kỳ ngầm liếc mắt một cái, "Lên xe đi, anh đưa em về nhà!"
Tôi không tình nguyện ngồi lên xe, anh ta chạy xe không vững, tôi nhất thời căng thẳng nắm góc áo của anh ta.
Anh ta nói, "Nếu sợ hãi, em có thể ôm anh."
"Không cần đâu!"
Tô Kỳ hừ hừ, không cho là đúng, "Có bao nhiêu nữ sinh muốn ngồi sau xe của anh, cũng không có cơ hội đó!"
"Tôi không thèm đâu!"
"Được rồi, cô chủ à! Là anh cầu xin em lên xe của anh."
Tô Kỳ lái nhanh hơn một chút, xe đạp lướt đi rất nhanh trong đường, tôi nhìn chằm chằm bàn đạp dưới chân, chúng xoay chuyển rất nhanh.
Gió nhẹ nhàng thổi góc áo của anh ta lên, tôi thấy ánh trăng đan vào ánh đèn rơi trên người anh ta, bóng lưng anh ta cản lại gió đêm hiu quạnh, tôi không thấy lạnh chút nào.
Lúc đến dưới nhà, tôi bắt đầu căng thẳng không yên tâm, đây là lần đầu tôi về nhà trễ như vậy, cũng không biết phải nói thế nào!
Tô Kỳ nhét túi sách vào trong lòng tôi, nói, "Bài tập đều đã làm xong rồi! Về nhà thì nhớ rõ tự viết lại lần nữa."
"Độ chính xác thế nào? Sẽ không sai hết chứ?"
"Nói đùa, bài tập sơ trung, đều rất đơn giản, tùy tiện làm là được."
Tô Kỳ nói xong, nhìn nhìn tôi, lại hỏi, "Có cần anh đưa lên lầu không?"
"Không cần!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc