Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1549

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc nhận tờ sơ khảo, mẹ liền từ từ nhắm hai điền nguyện vọng cho tôi,
Bà dã tâm rất lớn, vung Pu't lên liền điền cho tôi một trường trung cấp khá có danh tiếng.
Khi đó, trường trung học có danh tiếng, chỉ học sinh có thành tích ưu tú mới có tư cách thi.
Tôi cũng không chịu thua kém, năm lớp 6, đại khái là có chút nỗ lực hơn, khi đi học nghiêm túc nghe giảng bài, thành tích liền tăng mạnh.
Tổng kết cuối năm, thành tích của tôi liền vươn lên dẫn đầu, khiến không ít người kinh sợ.
Tôi thuận lợi đem tờ giấy tổng kết về nhà, mẹ sợ đến mức suýt nữa thì không đứng vững.
Lúc ăn cơm, cha vẫn cảm thán nói, tôi có cái đầu thông minh, chỉ là hơi lười biếng.
Cuộc thi tuyển diễn ra, tôi không ngoài ý muốn lấy được tờ giấy báo trúng tuyển.
Cả cuộc nghỉ hè, tôi từ nô tỳ trong nháy mắt được nâng lên thành công chúa.
Trước đây, lúc học bài không tốt, mẹ sẽ bắt tôi đi làm việc nhà, nói tôi học hành không ra gì, thành tích không tốt sẽ không có tiền đồ, vậy thì ở nhà làm việc nhà giúp chồng dạy con, không thiếu việc làm.
Vì vậy từ nhỏ, bà đã bắt đầu rèn rũa tôi.
Tôi không cho là đúng, tôi cho rằng tương lai của mình vô cùng rộng mở.
Nhưng mà, đến lúc nhận được thư trúng tuyển, tôi lại có chút thất vọng.
Tôi và anh cách nhau ba tuổi, lại giống như cách nhau cả một thời thanh xuân.
Có người nói, trung học, chính là khởi đầu của mọi thiếu niên.
Rất nhiều mối tình đầu, ký ức, đều bắt đầu từ đây.
Nghỉ hè năm ấy, tôi thường xuyên tưởng tượng, trung học, nó có hình dạng gì?
Khi đó, trên ti vi thường chiếu rất nhiều bộ phim về thanh xuân vườn trường, vì vậy, tôi bắt đầu hiếu kỳ, có phải cảnh sinh hoạt trong trường, cũng giống như trên ti vi không?
Đương nhiên, cái ý nghĩ này, trong tuần đầu tiên đi học, đối mặt với bài tập chất thành đống, hoàn toàn tiêu biến rồi.
Hay là thanh xuân, chính là ở trong đống bài tập này đè ૮ɦếƭ.
"Làm sao lại nhiều bài như vậy?"
Mỗi khi về nhà, tôi liền quẳng cặp xách rồi té trên sa-lon, không nhịn được càu nhàu.
Đông Vũ đi ngang qua, cầm tờ báo trong tay gõ nhẹ vào đầu tôi, nhẹ nhàng nói.
"Về sau sẽ càng nhiều hơn!"
Lúc anh đã trở thành học sinh cao trung năm thứ nhất!
*cao trung: tương đương với cấp trung học phổ thông ở Việt Nam.
Mỗi lần về nhà, bài tập để lên bàn, luôn tạo thành một cảnh tượng nguy nga.
Bây giờ, rốt cuộc cũng đến lượt tôi phải nếm thử tư vị này.
" Đông Vũ..." Tôi làm nũng.
Anh dường như biết tôi sắp nói gì, trước khi tôi còn chưa kịp mở miệng, liền lạnh lùng nói: "Đừng trong cậy anh sẽ làm bài hộ em!"
Sau khi nên trung học, tôi không còn cách nào được ở bên cạnh Đông Vũ nhiều như trước nữa.
Lúc tiểu học, ngồi bên cửa sổ, quay đầu liền có thể nhìn thấy anh, nhưng giờ đã không còn.
Chỉ là, coi như may mắn, trường của tôi cách trường anh không xa, tan học sớm, tôi sẽ len lén chạy vào trường anh.
Trường anh học công tác bảo vệ rất chặt, đề phòng người ngoài, chỉ là sau trường có một bức tường không cao lắm, tôi vừa may có thể trèo vào.
Anh tan học muộn, vì vậy tôi có thể ngắm nhìn những hoạt động diễn ra trong ngôi trường này.
Thư viện, phòng học âm nhạc, sân thể thao, thậm chí là khu vực dành cho giáo viên.
Lúc buồn trán, tôi liền ôm túi sách ngồi trong sân thể dục, nhìn một đám người chơi bóng rổ.
Quản chế của nhà trường đối với học sinh là vô cùng nghiêm khắc.
Dù là hoa hậu giảng đường, hoa khôi của ngành, hiện nay trong trường đại học có thể đem ra so sánh.
Trung học và cao trung, ăn mặc cũng rất nghiêm túc, kể cả nhuộm tóc cũng sẽ bị phê bình.
Con trai tóc ngắn, không được đeo khuyên ta!
Còn con gái thì sao?
Không được để tóc tai bù xù, trên mặt sạch sẽ, không được vương lên dù chỉ một sợi tóc nào.
Cho nên, khi đó cô gái được xưng là hoa hậu giảng đường, đều là tự nhiên mà thành.
Lúc tôi học trung học, mặc dù chưa phải là tuyệt sắc vô song, nhưng có ánh mắt trong veo như nước, đen trắng rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo, răng trắng môi hồng, hoàn toàn đã đem đến cho tôi không ít phiền phức.
Ví dụ như, khi tôi đang tốt đẹp xem bóng rổ, cũng không biết trêu chọc phải người nào, liền có một quả bóng rổ không rõ lý do bay tới phía tôi, đập cái "bụp" vào trán.
Khi đó, tôi căn bản không hiểu được dụng tâm của chuyện "ngoài ý muốn" này, cũng không biết quả bóng này đều đã có tính toán.
Tôi còn thầm cảm thấy may mắn, góc độ quả bóng này bay tới coi như là vẫn có chút nhân đạo, chưa đập vào mũi.
Bằng không, nhất định sẽ vô cùng thảm.
Nhưng dù cho như thế, đập vào trán, tôi cũng đau tới mức rơi nước mắt.
Lúc đó, có một chàng trai dung mạo thanh tú đi tới, tôi ôm chán, ngẩng đầu nhìn anh ta, đã "tên đầu xỏ" này đang chống nạnh, trên mặt nở nụ cười xấu xa.
"Thật ngại quá! Anh không cố ý!"
Anh ta nói một câu không tính là lời xin lỗi chân thành!
**********
Gặp gỡ Tô Kỳ, là một chuyện ngoài ý muốn của tôi!
Khi đó, con gái khi thích ai đó, cũng không có giống như bây giờ, đặt cho họ quá nhiều biệt hiệu kỳ quái!
"Tiểu thịt tươi", "Người chồng quốc dân!"... đều không có.
Con gái chỉ đơn giản là ca ngợi người mình thích mà thôi, mà đối tượng được ca ngợi nhiều nhất chỉ có hai người, một là Đông Vũ, người còn lại chính là Tô Kỳ.
Anh ta có một khuôn mặt sạch sẽ, không nhiễm chút tạp chất nào, *** trắng nõn, chính vì điểm này đã khiến khuôn mặt anh ta tăng thêm không ít vẻ anh tuấn.
Đáng tiếc tôi lại không giống những cô gái khác, bằng không, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đó, nhất định sẽ bị hút mất hồn rồi.
Tôi thấy anh ta xin lỗi không thành tâm, tức giận đứng dậy, cầm cặp sách muốn rời đi.
Anh ta lập tức kéo tôi lại, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
"Em bị thương rồi, để anh dẫn em tới phòng y tế!"
"Không cần!"
"Thật?"
Anh ta đi vòng tới trước mặt tôi, nhìn chán tôi rồi nhíu mày.
"Đã trầy da rồi, nếu không xử lý tốt, rất dễ để lại sẹo!"
Tôi nghe lời này của anh ta, có chút hoảng sợ, cũng không đoán ra rắp tâm trong lời này của anh ta, liền khó chịu nói: "Xử lý vết thương cũng đừng lâu quá! Tôi còn đang đợi người!"
Anh ta nhìn tôi rồi cười thỏa hiệp, lộ ra cặp răng trắng như tuyết.
"Không lâu!"
Anh ta xoay người, ném quả bóng rổ về sân, lên tiếng chào rồi dẫn tôi tới phòng y tế.
Trong phòng y tế, tôi có chút co quắp ngồi trên giường, y tá không có ở đây, anh ta liền đi tìm hòm thuốc, rồi quay lại xử lý vết thương cho tôi.
Tôi lúc này mới chính thức quan sát kỹ anh ta.
Một mái tóc đen nhánh, ngủ quan đường nét thanh tú, mái tóc cắt gọn gàng, trên lỗ tai có một viên đá nhỏ, đặc biệt ấn tượng.
Dung mạo của anh ta, công bằng mà nói, ở trong trường trung học, tuyệt đối là phát triển.
Cả người cao một mét tám, chiều cao này được rất người cô gái yêu mến.
Anh ta một bên xử lý vết thương cho tôi, một bên hỏi: "Anh xem đồng phục trên người em, không phải học sinh cao trung!"
"Đúng vậy, tôi chờ người tan học!"
"Ồ? Chờ bạn trai em sao?" Anh ta nửa đùa nửa thật, hỏi thăm dò.
Tôi hừ lạnh một tiếng.
"Cái này mắc mớ gì tới anh?"
Có lẽ là chưa từng gặp cô gái nào lại nói chuyện với anh ta bằng giọng như vậy, liền cảm thấy cực kỳ thích thú: "Em chơi thật vui, không bằng, chúng ta kết bạn? Anh là Tô Kỳ, còn em?"
"Muốn kết bạn, tôi nhìn anh một nửa điểm thành ý cũng không có!"
Tôi nói vậy, thực chất chỉ là muốn cự tuyệt anh ta mà thôi.
Nhưng lại bị anh ta hiểu lầm.
Một giây tiếp theo, liền thấy anh ta hướng về phía tôi, dùng tay nắm chặt cằm tôi, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn.
"Như vậy, có tính là có thành ý rồi chứ?"
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm, năm giây sau mới phản ứng kịp, tôi bị anh ta hôn trộm rồi!
Tôi cũng không biết, Tô Kỳ là kiểu người gì nữa.
Sau đó nghe Đông Vũ nhắc tới, anh ta là học sinh cao trung, tướng mạo có chút khá, nước da trắng noãn, con mắt trong suốt, sống mũi cao.
Chỉ là chiều cao 1m8, trong lúc đó liền khiến cho mọi cô gái nhìn thấy anh ta đều không có sức chống cự, cộng thêm anh ta chơi bóng rổ rất lợi hại, vì vậy liền được mọi người gán cho cái biệt danh là "Hoàng tử bóng rổ"!
Có lẽ là vì khuôn mặt hại nước hại dân của anh ta, liền có cảm giác như tất cả mọi cô gái, đều không có cách nào chống lại được mị lực của anh ta.
Anh ta hôn như vậy, nếu đổi thành cô gái khác, vậy đó chính là một chuyện tình yêu thanh xuân vường trường vô cùng lãng mạn.
Nhưng còn với tôi, đó chính là sự xâm phạm vô cùng lớn!
Tôi không khỏi kinh hãi, lập tức đẩy anh ta ra, vội vàng dùng ống tay áo lau môi mình, một bên quát lớn: "Anh làm cái gì vậy?"
Vừa dứt lời, con mắt tôi lập tức đỏ.
Trong mắt tôi, hôn môi, chính là mức độ thân mật cao nhất.
Anh ta hôn bất ngờ như vậy, khiến tôi trở tay không kịp, nước mắt liền lập tức rơi xuống.
Anh ta nhìn tôi, có chút ảo não nói: "Sao lại khóc?"
"Anh bắt nạt người!"
"Em... không phải em nói anh chưa đủ thành ý sao? Anh còn tưởng rằng, em giống với những cô gái khác..."
Tô Kỳ nói, liền đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, tôi liền che mặt không cho anh ta ***ng vào.
Anh ta nhất thời, chân tay có chút luống cuống.
Nhưng qua chuyện đó, tôi liền có ấn tượng vơi cái tên này.
"Tô Kỳ!"
Cửa bỗng nhiên mở ra, một học sinh nữ đi tới, vừa hét lên: "Em mới nói tại sao không thấy anh... thì ra..."
Nói được nửa câu, cô ta nhìn thấy tôi, sắc mặt liền biến hóa không kịp, có chút đặc sắc.
Tôi cũng theo hướng âm thanh đó nhìn lại, liền thấy một học sinh nữ dáng dấp cao ráo, cô ta nhìn thoáng qua Tô Kỳ, rồi lại liếc nhìn tôi, sắc mặt không vui.
"Người này là ai?"
Cô ta chẳng biết tai sao, ánh mắt nhìn tôi đầy địch ý: "Tôi xem đồng phục trên người bạn, không phải là học sinh trường cao trung, bạn không biết không phải học sinh trong trường thì không được vào sao?"
Lòng tôi lập tức "bộp" một cái, kêu không tốt, cuống quít muốn đứng dậy rời đi.
Tô Kỳ kéo tay tôi, hỏi: "Em còn chưa nói cho anh biết tên của em!"
"Tôi sắp xong tới nơi rồi còn muốn nói cho anh biết?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc