Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1548

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cả tuổi thơ chơi đùa, đến khi cả người đã mệt lừ, khi mặt trời ngả về tây, tôi vẫn có chút lưu luyến mà nắm tay Đông Vũ trở về nhà.
Tôi và Đông Vũ mỗi người có một cái xe đạp.
Xe đạp chính là quà sinh nhật lần thứ 11 của cha cho anh, lúc ấy một chiếc xe đạp cũng có giá mấy trăm đồng, một gia đình bình thường sẽ phải chùn bước trước con số này.
Mà tôi cũng có một chiếc xe, đó là xe hồi bé của Đông Vũ, đó là xe cân bằng, phía sau còn có thêm hai bánh nhỏ, cha khi đó liền tháo hai bánh xe nhỏ đó xuống, liền giống như một chiếc xe mới vậy.
"Xem, mỗi người một cái xe! Hạ Thuần, con không phải vẫn la hét muốn xe đạp sao? Lấy cái này của Đông Vũ được không?"
"Được!"
Tôi không phải là không biết ghen tỵ, nhưng vì đó là xe hồi bé của Đông Vũ, nên tôi cũng khá hài lòng.
Khi nghỉ hè, tôi và anh mỗi người đạp một cái xe, trời nắng chang chang, vẫn có thể đạp xe đi "hóng gió"!
Những người bạn nhỏ khác rất hâm mộ chúng tôi.
Khi đó, chúng tôi đi xe đạp, một đám con nít đều chạy sau chúng tôi, tò mò nhìn, cảm giác đó khỏi phải nói có bao nhiêu thích thú.
Cảm giác trở thành tiêu điểm cho người khác hướng tới.
Nhất là làm em gái của Đông Vũ, càng khiến tôi có cảm giác thành tựu.
Đến khi trời nắng quá, chúng tôi liền đem xe về nhà, hai người tay trong tay chạy đến cửa hàng nhỏ trong trấn, mua kem.
Tiền tiêu vặt mỗi ngày của chúng tôi không nhiều lắm, hai khối tiền, vừa đủ mua 1 que kem.
Tôi khi đó rất ham ăn, ***ng tới cái gì ăn được liền ăn rất nhanh, chỉ chốc lát liền ăn hết que kem.
Lúc này, que kem trong tay Đông Vũ còn chưa ăn được một nửa nữa.
Mỗi lần như vậy, tôi sẽ trưng ra bộ mặt đáng thương, mở to mắt nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm que kem trong tay anh.
"Em sao lại ăn nhanh như vậy?"
"Bởi vì... sợ nó chảy mất!"
Đông Vũ luôn bị lý do của tôi chọc cho cười, vì vậy, hai người liền ăn chung một que kem, anh một miếng, tôi một miếng, rất nhanh liền ăn hết.
Khoảng thời gian tuổi thơ đó, luôn khiến cho người ta hoài niệm.
Khi đó, vô lo vô nghĩ, rồi đến khi Đông Vũ thi đỗ vào trường trung cấp, ầm thầm xảy ra biến hóa.
************
Trường tiểu học tôi và Đông Vũ học là trường dành cho quý tộc.
Trước đây, kế hoạch hóa gia đình còn thịnh hành, chỉ sinh một con.
Có Đông Vũ thì không có tôi.
Sự tồn tại của tôi, chính là một việc ngoài ý muốn.
Năm Đông Vũ hai tuổi, có lẽ là cha mẹ không kìm lòng được ngoài ý muốn có tôi, dựa theo lý thường, hẳn là sẽ phá hủy cái thai đó, nhưng là mẹ không đành lòng, luyến tiếc, dù sao cũng là cốt nhục của mình, vì vậy, liền lén chạy về nông thôn, sinh tôi ra.
Lần đó, mẹ bụng to, chạy đông chạy tây, lén lút, khi sinh ra tôi liền giấu tôi ở nhà bà nội.
Vì tránh né chính quyền, tôi mãi sau này mới có hộ tịch, rồi có tư cách nhập học.
Dù vậy, cái giá bỏ ra vẫn vô cùng lớn.
Sau đó, Đông Vũ đã tốt nghiệp tiểu học rồi.
Lần kiểm tra đó, Đông Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đậu vào một trường danh tiếng.
Cả nhà khi đó vui mừng, anh thi đậu vào trường chuyên, vậy tự nhiên sẽ được chuyển về thành phố sống, vừa may phong trào kế hoạch hóa cũng đã qua, tôi liền đi theo Đông Vũ về thành phố.
Lần đầu tiên nhìn tòa nhà mới tin, lần đầu tiên nhìn thấy thang máy, nhìn thấy những điều mới lạ mà ở quê không bao giờ có.
Tôi có chút co quắp, đồng thời lại có một loại cảm giác chờ mong không rõ.
Như vậy, một nhà bốn người có thể đoàn tụ.
Lúc còn học tiểu học, cha mẹ dù thường xuyên tới thăm, nhưng dù sao cũng không ở chung, khó tránh khỏi có chút xa lạ.
Mọi thứ ở đây đều mới lạ.
Chuyển đến thành phố, tôi cũng rất nhanh thích ứng.
Duy chỉ có một việc mà tôi không thích ứng nổi...
Tôi và Đông Vũ chia phòng ngủ!
" Đông Vũ, con đã trưởng thành, sắp trở thành một người đàn ông rồi, không thể ngủ chung giường với em con được nữa!"
Mẹ nghiêm trang dạy chúng tôi: "Trước kia các con ngủ chung một giường, có thể không sao! Nhưng bây giờ, Đông Vũ vào trung học, mười ba tuổi rồi! Con cũng mười tuổi, nên học cách độc lập! Thuần Thuần, đêm nay, con sẽ ngủ một mình!"
Giống như là ra lệnh, không cho tôi bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Tôi mờ mịt nhìn bà, đối với việc ngủ một mình này, cảm thấy bấn an.
"Con không muốn!"
Đâu tôi lập tức lắc như cái máy, ôm chặt Đông Vũ không chịu buông tay: "Con không muốn chia phòng ngủ với anh!"
"Kỳ cục!"
Cha ở một bên nói thầm: "Cũng không còn trẻ con nữa! Đông Vũ lớn như vậy rồi, làm sao có thể ngủ chung với con được nữa, còn ra thể thống gì?"
Tôi khi đó căn bản không hiểu lý do họ phải làm như vậy.
Bởi vì, lúc ở quê, tôi và Đông Vũ vẫn luôn ngủ chung giường, cùng chăn cùng gối.
Tôi đã sớm có thói quen ôm anh ngủ, một người ngủ, thực sự không quen nổi.
Tôi nào có hiểu?
Đông Vũ mười ba tuổi, bắt đầu trổ mã, phát dục, không đơn thuần là cao lên, thể trọng và các phương diện sinh lý đều thay đổi, mà quá trình phát dục, là trọng yếu nhất!
Tôi khi đó đối với mấy thứ này hoàn toàn không biết gì, vì vậy căn bản là không thể hiểu nổi sự phân chia của mẹ.
Vào lúc ban đêm, tôi nằm trên giường, ôm chăn, nước mắt lại không ngừng rơi.
Sức tưởng tượng của tôi vô cùng phong phú, Đông Vũ không có bên cạnh, tôi không nhịn được mà miên man bất định, luôn cảm giác ngoài cửa sổ, dưới giường, khe cửa, dường như có ai đó đang nhìn tôi chằm chằm.
Bốn phía đều có người!
Sợ hãi trong đêm tối, tôi thậm chí không dám vươn chân ra khỏi mép giường, rất sỡ sẽ có một đôi tay, bất cứ lúc nào liền có thể nắm lấy chân tôi, kéo tôi xuống vực sâu vạn trượng!
Cuối cùng, tôi uất ức mà khóc, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, vì sao mẹ lại ác như vậy? Tàn nhẫn như vậy?"
Sau đó, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Vài ngày sau đó, lại càng thê thảm, trước khi ngủ, mẹ sau khi rời đi, tôi không nhịn được mà mở đèn lên, tựa như chỉ cần có đèn, sự sợ hãi đó sẽ bay đi mất!
Tôi không biết cái ý tưởng khi đó của mình ngu xuẩn tới mức nào, nhưng thế giới của trẻ con, luôn là ngây thơ như vậy.
Đương nhiên, mở đèn ngủ, khiến tôi thêm an tâm.
Ngày thứ hai, mẹ phát hiện tôi không tắt đèn khi đi ngủ, liền hung hăng răn dạy.
Có một buổi tối, tôi lật qua lật lại, thực sự không thể đi vào giấc ngủ, vì vậy rón ra rón rén, đi tới phòng của Đông Vũ.
Mới vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy bóng lưng của Đông Vũ nằm trên giường.
Trong lòng tôi liền cảm thấy an toàn đến lạ!
Tôi đi tới bên giường anh, nhẹ nhàng ngồi chổm xuống, lẳng lặng ghé vào bên giường, nhìn anh, trong lòng liền cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà, tôi cũng chỉ dám nằm như thế, không dám lên giường, sợ kinh động tới anh.
Cũng không biết kiên trì được bao lâu, thẳng tới nửa đêm, Đông Vũ bị tiếng mèo kêu ngoài cửa sổ đánh thức.
Trở mình, dường như nghe thấy tiếng hít thở, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy tôi.
"Em..."
Anh có chút kinh ngạc: "Sao em không ở trong phòng mình?"
Tôi vừa nghe, uất ức rơi nước măt, khóc sướt mướt nói: "Trong phòng có ma... em sợ..."
Đông Vũ giật mình.
Ánh trăng chiếu vào, tôi nhìn thấy vẻ dở khóc dở cười trên mặt anh.
"Đứa ngốc, ma ở đâu ra chứ?"
"Em sợ! Em luôn có cảm giác dưới gầm giường có ma, ngoài cửa sổ cũng có ma, ngoài cửa cũng có, giống như vô số ánh mắt nhìn chằm chằm em vậy!"
Đông Vũ nghe tôi nói có chút dở khóc dở cười.
Nhưng mà, anh biết, giải thích những chuyện này với tôi, chỉ càng thêm tốn nước miếng.
Vì vậy, tôi thấy anh cười cười, lập tức lui vào trong giường để chừa ra một chỗ.
Tôi liền sửng sốt.
Anh thấy tôi còn đang lo lắng, nghiền ngẫm hỏi: "Em định ngồi chổm ở đó cả đêm sao?"
"Đương nhiên là không..."
Anh nhẹ tay chỉ vào vị trí trống trên giường, bất đắc dĩ nói: "Đi lên ngủ đi!"
Tôi có chút vui mừng, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
"Nếu như sáng mai mẹ vào gọi, nhìn thấy anh với em ngủ chung một giường, nhất định sẽ lại mắng cho xem!"
Đông Vũ không cho là đúng: "Em nghịch ngợm như vậy, còn sợ bị mắng sao?"
Tôi vừa nghe, liền hiểu ý anh nói, sau đó lập tức bò lên giường.
Đông Vũ đắp chăn cho tôi, oán trách nói: "Mẹ nói không sai, chúng ta đều lớn rồi, không thể ngủ chung một giường nữa!"
"Vì sao?" Tôi cảm thấy khó hiểu: "Giống như trước đây không phải vẫn rất tốt sao?"
Tôi quay đầu lại, thấy sắc mặt của anh là lạ, dường như đang lảng tránh, chỉ là lạnh nhạt nói: "Sáng sớm mai anh đánh thức em sớm một chút, thừa dịp cha mẹ còn chưa dậy, em về phòng của mình!"
"... Sau này thì sao?"
Tôi cười hư: "Sau này cũng như hôm nay, em lén chạy tới phòng anh ngủ chung, sau đó sáng sớm lại về phòng của mình."
"Đi ngủ sớm đi!" Anh vẫn không có trả lời vấn đề của tôi, mà là nhẹ nhàng vỗ đầu tôi, ôm lấy tôi rồi ngủ.
Tôi vừa há miệng, liền thấy anh đã nhắm mắt.
Lông mi thật dài, an tĩnh, vừa đen vừa rậm.
Tôi cũng ôm lấy anh, cả buổi tối, ngủ rất an giấc.
Nhưng tới sáng sớm, rời giường là một nỗi thống khổ!
Đông Vũ sau khi đánh thức tôi, đuổi tôi về phòng, tôi không còn cách nào khác ngoài bất đắc dĩ đứng lên, có cảm giác như giường có nam châm vậy!
Đông Vũ giục rất gấp, một bên nói thầm bảo tôi về phòng.
Sáng sớm, trời đã hửng sáng, tôi tự nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, sau khi về phòng mình liền ngã xuống giường, tiếp tục giấc ngủ.
Từ đó về sau, lúc buổi tối, đợi sau khi cha mẹ đi ngủ, tôi liền lẻn chạy tới phòng của Đông Vũ.
Hai người cứ như lúc nhỏ vậy, ngủ chung một giường, chung chăn chung gối.
Cục diện như vậy, thẳng đến khi tôi vào trung học, thân thể cũng bắt đầu phát dục, khi đó tôi mới hiểu được sự khác nhau giữa nam và nữ, cũng là dấu chấm hết!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc