Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1545

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nói cho cùng, huyết thống thực sự là một thứ rất kỳ lạ!
Nó có thể buộc chặt hai người lại một chỗ, là ràng buộc thân mật nhất.
Lại có thể khiến cả hai trở nên cách xa tới mức vô tình.
Thuở niên thiếu, tôi từng may mắn, có người anh trai cưng chiều tôi bất kể mọi thứ, từng có một lần, tôi tự nghĩ mình là cô gái hạnh phúc nhất dưới gầm trời này!
Say khi lớn lên, tôi lại hận, người đàn ông mà mình yêu đến tận xương tủy, lại mang trong người cùng dòng máu với tôi!
Đi một đường, yêu một đường, sai cũng một đường.
Từ tình cảm u mê, đến thanh tỉnh, rồi đến khát vọng mãnh liệt vĩnh viễn ở bên nhau, thẳng đến khi bị luân lý thường tình chia lìa.
Vĩnh viễn có xa lắm không?
"Nhất niệm chi gian, tiện thị vĩnh hằng,
Nhất niệm chi thác, bộ bộ giai thương!"
Đông Vũ, anh cũng đã biết, thế giới dù to lớn, em cũng không thể, làm cách nào để quên được anh!
******
Bất kể là thượng đế cũng được, ai cũng được, có thể giải thích cho tôi, ái tình rốt cuộc là thứ gì? Nếu như không ai có thể lý giải, vậy vì sao tôi không thể thích Đông Vũ?
Đây cũng chính là mục đích tôi rời nhà lâu như vậy, đến nay cũng chưa tìm được câu trả lời.
Không biết bao nhiêu năm, tôi vẫn luôn đi tìm một lý do để tiếp tục yêu Đông Vũ, thẳng đến khi nhận được tin...
"Hạ Thuần, nói cho con biết một tin, anh con sắp kết hôn rồi, con đó, khi nào mới chịu về nhà gặp mặt gia đình?"
Trong điện thoại, âm thanh tang thương của cha vang lên, cận thận từng chút một nói: "Về nhà đi, tất cả mọi người đều nhớ con... cha với mẹ, còn có anh con nữa, mọi người đều nhớ con..."
Một khắc đó, hô hấp tôi cứng lại, trong đầu nổ một tiếng là một mảng sáng trắng, trống rỗng không còn gì cả!
Cả nhà chìm đắm trong tin tức vui mừng này, lại khiến tôi vạn kiếp bất phục!
Cầm tai nghe, tôi trầm mặc lúc lâu, rồi mới cô gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, nhàn nhạt nói: "Vâng..."
Cắt đứt cuộc điện thoại, tôi lúc này mới phát hiện, mu bàn tay sớm đã ** một mảnh.
Cha nói, về nhà đi! Có thể đó là nhà, lại cũng không phải là nhà.
Tôi chưa từng nghĩ hiện thực lại tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn đến mức giây trước là thiên đường, 1 giây sau đã biến thành địa ngục.
Tôi từng coi anh là cả thế giới, nhưng không nghĩ "thế giới" ấy lại sắp sụp đổ, tan biến như mây khói trước mặt tôi!
Lại tới bất ngờ như vậy!
*******
Ngày hôm sau, tôi quyết định mua vé máy bay trở về.
Tôi biết, lần này về nước, nhất định không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nghe được tin tức đó, tôi muốn, dù có hết hy vọng, tôi cũng nên tận mắt chứng kiến nó.
Để tôi tận mắt thấy anh, nếu được hạnh phúc, vậy tôi cũng nen thử buông xuôi tình cảm tới khắc cốt trong lòng mình!
Máy báy sắp hạ cánh, chóp mũi lại không hiểu sao có chút đau xót, ngắm dòng người trước mặt, lòng tôi lại cảm thấy đau đớn từng hồi, nước mắt không hề báo trước lập tức rơi xuống.
Đi lại khó khăn trong đám đông, bước chân tôi cố gắng bước thật chậm, đi một bước, dừng một bước, chút chút lại va phải người lạ.
Còn nhớ rõ tám năm trước, khi tôi ôm hàng vạn câu hỏi rời khỏi thành phố này, cũng có tình cảnh như vậy.
Mua vé máy bay, buồn bã rời khỏi người thân, khi đó, trước lúc đi tôi có ngoái lại nhìn, thế giới ngoài đó vẫn nhộn nhịp như vậy, vẫn đông đúc hối hả, nhưng mọi thứ đã chẳng còn màu sắc đối với tôi!
Bây giờ một lần nữa bước đi trên mảnh đất này, nơi đây dường như đã thay đổi rất nhiều, sân bay đã được sửa sang lại một lần, bên trong đã được đổi mới hoàn toàn, thoạt nhìn rất khí phái.
Bịt tai cũng có thể nghe được những âm thanh nồng nặc giọng Bắc Kinh, có chút thân quen, cũng có chút xa lạ, trong đầu lại cảm thấy ấm áp.
Tôi đã trở về, tám năm đi qua, lại một lần nữa bước đi trên mảnh đất này.
Nhưng trong lòng, vẫn có chút bất định như cũ, càng nhiều hơn chính là bi thương.
Mẹ đã chờ ở sân bay, từ sớm đã tới, bà nói biết tôi hôm nay trở về, liền cố ý ăn mặc thật tốt.
Mà thời gian tám năm, hai mẹ con gặp lại nhau, cũng không có ôm hôn nhiệt tình như bình thường, chỉ là lẳng lặng mà đứng nhìn nhau, ánh mắt chăm chú, có xa lánh, có ngăn cách, ba ở trong mắt tôi, nhất định là có chút bi ai vừa lóe lên rồi lập tức biến mất.
Từ trên mặt bà không khó để nhìn ra, rồi bà tiến lên ôm tôi thật chặt, kể cho tôi nghe trong thời gian tám năm qua, bà nhớ tôi tới chừng nào.
Muốn nói cho tôi biết, tôi rời đi đã lâu như vậy, trong nhà nóng ruột tới như thế nào.
Nói không chừng, bà đối với hành vi tám năm trước, có chút hối hận.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong đầu, những lời đó mắc lại ở cổ, dù làm thế nào cũng không mở miệng được.
"Mẹ, con đã trở về!"
Trong tiếng người huyên náo, tôi cười cười, phá vỡ không khí lúng túng trước mắt.
Mẹ lúc này mới phục hồi tinh thần, có chút khó khăn nhếch mép một cái, cười khan, lẩm bẩm nói: "Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi..."
Nói, bà lại có chút co quắp, dường như để giảm bớt xấu hổ, bà liền bước lên muốn xách hành lý cho tôi.
Dư quang tôi lóe lên, vô thức tránh né tay bà, khiến bà ngẩn ngơ nhìn tôi, bàn tay cứng đờ dừng lại giữa không trung.
"Mẹ, để con tự làm!"
Tôi nói như vậy, trên mặt không có biến hóa gì, tôi biết ánh mắt lạnh lùng của mình nhất định là làm cho mẹ đau lòng, bởi vì tôi thấy có một tia đau đớn thoáng qua hiện lên trên mặt bà.
Tôi bỗng nhiên phát hiện, tám năm này, thời gian không dài không ngắn, giống như một dòng nước lũ, đem tình cảm cùng sự ỷ lại giữa mẹ con chúng tôi cọ rửa đi không còn chút nào.
"Hạ Thuần... con có phải vẫn còn hận mẹ không? Tám năm trước... mẹ cũng là bất đắc dĩ, mới đưa con ra nước ngoài! Mẹ, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con và Đông Vũ!"
Tôi cười, nhưng không nói lời nào.
Một lúc lâu sau mới thở dài: "Con biết..."
Tôi biết, cho nên, thực sự bà không cần giải thích nhiều như vậy.
Bà nhìn tôi thật sâu.
"Hạ Thuần à, hành lý có nặng không? Để cho mẹ cầm giúp!"
Âm thanh của mẹ rất nhẹ, thậm chí là hơi run rẩy, có chút cẩn thận: "Để mẹ xách giúp con... Hạ Thuần à, để mẹ giúp con được không?"
Tôi giật mình, ngẩng đầu đã thấy mắt bà long lanh, lại có vẻ hơi khổ sở.
Tôi mấp máy môi, lặng lẽ gật gật đầu, tùy ý đưa hành lý cho bà.
Thời điểm đi ra khỏi sân bay, mẹ thử cầm tay tôi.
Tôi không né tránh, trong mắt mẹ ít nhiều hiện lên tia thoải mái hơn.
"Mấy năm con không ở đây, thành phố thay đổi rất nhiều! Chúng ta cũng chuyển hướng đầu tư, mảnh đất trước kia bị chính phủ cắt xuống, nay đã thành khu trung tâm thương nghiệp..."
"... vừa nghe nói con muốn trở về, ba con liền sướng tới phát rồ! Haha, hôm qua chúng ta đều mất ngủ cả đêm, lăn qua lăn lại! Vẫn lẩm bẩm chờ con trở về, tự mình xuống bếp! Sáng sớm ông ấy đã chạy đi chợ, bây giờ đoán chừng là đang vội vàng ở nhà đó!"
Ngồi trên taxi, mẹ liên tục cười cười nói không ngừng.
Tôi cũng cười cười, nhưng không có nói gì thêm, ánh mắt tôi nhàn nhạt nhìn khung cảnh bên ngoài.
"Trở về là tốt rồi! Trở về... là tốt rồi!"
Mẹ nói, trong kính chiếu hậu, khóe mắt của bà không khỏi có chút ****, len lén dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ đang trực rơi xuống, không muốn để tôi nhìn thấy.
"Mẹ..."
Tôi lặng lẽ nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài đã trở nên xa lạ, ánh mắt rũ xuống, nhàn nhạt cắt đức lời bà, chần chờ hỏi: "Anh ấy... có khỏe không?"
Biết tôi nói tới anh, vì vậy bà liền trầm mặc, nụ cười trên mặt dần tắt.
"Đông Vũ, nó... nó vẫn luôn nhớ tới con!"
******
Nhớ lúc bé, tôi sinh ra chưa được bao lâu, từ đầu tiên tôi nói, chính là anh trai.
Cái tên tôi tập đánh vần đầu tiên, cũng là tên của anh.
Đông Vũ...
Đông Vũ...
Lúc tôi bắt đầu có ký ức, ấn tượng sâu nhất, cũng không phải là giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, cũng không phải là tấm lưng vững chắc của cha, mà chính là đôi tay ấm áp của anh.
Tôi là Doãn Hạ Thuần, sinh ra trong mùa hè nóng nhất của năm.
Anh gọi là Doãn Đông Vũ, sinh ra trong mùa đông giá lạnh.
Anh là anh trai tôi, hơn tôi bốn tuổi.
Khi còn bé, cha mẹ đi làm bận tối ngày, một nhà bốn người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, khi đó hai chúng tôi bị gửi về nhà bà nội ở nông thôn, Đông Vũ chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi.
Đông Vũ rất đẹp, thừa kế dáng dấp của người mẫu, hàng mi thanh tú, khuôn mặt tuấn mỹ, nhất là cặp mắt đen trắng phân minh, liếc mắt cũng có thể khiến cho người ta mất hồn.
Vì vậy, từ nhỏ đã có rất nhiều cô gái thích Đông Vũ.
Có thể, vì duyên cớ khi anh sinh ra là mùa đông, tính tình Đông Vũ có chút lạnh lùng, từ nhỏ đã xa lánh với những đứa bé khác.
Mặc dù là cha mẹ, anh cũng có chút xa cách, điểm này ngay từ bé đã hiện lên rõ ràng, mà cuối cùng, người có thể tự do gần gũi với anh, cũng chỉ có tôi!
Có lẽ là vì nguyên nhân huyết thống, đối với tôi, Đông Vũ vô cùng thương yêu.
Phần yêu thương này, dù có là cha mẹ cũng kém xa.
Nghe bà nói, khi tôi ra đời, Đông Vũ còn rất nhỏ, chân tay lèo khèo, trên cánh tay không có chút thịt nào, nhưng vẫn có thể ôm lấy tôi, chẳng bao giờ ngã.
Lúc ấy người mẹ sau khi sinh không được khỏe cho lắm, tôi còn chưa đầy tháng đã được chuyển cho bà chăm sóc, mà Đông Vũ thì lặng lẽ trước mặt theo sau, anh từ nhỏ không gần gũi với ai, chỉ thích ôm tôi đi chơi, liên tục gọi nhũ danh của tôi.
Thuần Thuần, Thuần Thuần...
Lúc tôi òa khóc, anh kiên nhẫn đùa với tôi, đói bụng, cũng là anh dỗ tôi ăn.
Ban đêm, cũng là Đông Vũ ôm tôi, hát mấy bài hát thiếu nhi ru tôi ngủ.
Khi bà nhắc lại những chuyện này, không khỏi tươi cười, cảm thán nói với tôi, anh thương tôi nhiều thế nào.
Đúng vậy, anh thực sự rất thương tôi!
Tôi còn ngây thơ, nghĩ rằng dù cả thế giới chỉ có một mình Đông Vũ thương tôi, tôi cũng là cô gái hạnh phúc trên đời này.
Nhớ bà còn nói, khi tôi một tuổi, Đông Vũ từng bước từng bước nắm tay tôi, dạy tôi đi.
Mà khi đó, bà nuôi tôi tới tròn vo, mùa đông lại mặc nhiều quần áo, nắm tay anh tập tễnh bước tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc