Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1544

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sau này, nói là chăm sóc Vân Thi Thi ở cữ, nhưng cái linh hồn nhỏ bé này của anh, hoàn toàn bị Nguyệt Dao ςướק đi mất rồi, cũng không nghĩ anh lại kiên trì như vậy, cả ngày Nguyệt Dao dài Nguyệt Dao ngắn, bên tập đoàn Cự Phong gọi tới nhiều lần muốn anh trở về công ty, anh cũng không quan tâm, cả ngày ôm Nguyệt Dao, cô bé ngủ anh cũng không chịu buông tay, anh nhiều lần còn thù hận nói với Mộ Nhã Triết: "Ừm! Anh xem, Nguyệt Dao cũng giống em! Đôi mắt này, trưởng thành nhất định càng giống em hơn!"
Lúc này, Mộ Nhã Triết nghe được có chút không tự nhiên, quả thực Cung Kiệt nói không có sai, Nguyệt Dao có đôi mắt giống cậu ta.
Mộ Nhã Triết cũng không biết, Cung Kiệt lại thích trẻ con như thế, bất cứ lúc nào anh muốn ôm lấy Nguyệt Dao, Cung Kiệt lại nhanh chóng lần đi.
Có người đàn ông nào đó hậm hực nói: "Con gái anh không phải món đồ chơi! Cậu mỗi ngày đều ôm vào trong *** mình làm gì?"
"Bởi vì em yêu Nguyệt Dao!" Cung Kiệt nói.
"Nếu thích thì tự mình sinh một đứa không phải tốt hơn sao?" Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng.
Hữu Hữu nói: "Đúng vậy nha, người phụ nữ nào sinh con cho cậu nhất định từ nơi này phái đến tận Pa-ri Pháp!"
Cung Kiệt nói: "Mặc kệ là ai sinh, cũng không thể nào sánh bằng Nguyệt Dao nhà em!"
Lời này, cũng lập tức làm cho hai cha con Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu có chút thoải mái, lại có chút hưởng thụ!
Người này, cũng thật biết nói chuyện!
Lời này cũng Cung Kiệt cũng không sai, vốn chỉ muốn tới đây, thăm Thi Thi một chút, kết quả, lại nhìn thấy đứa cháu gái này, thực sự khiến người ta vô cùng yêu thích, không nhịn được muốn ôm thử một chút, rồi dần dần không muốn buông tay nữa!
Đến hai tháng rồi, cô bé đã bắt đầu biết nhận thức, Cung Kiệt ôm hăng say, Nguyệt Dao nhận được anh, nếu như lúc cô bé khóc, Cung Kiệt chỉ cần chạy tới dỗ, cô bé liền nở nụ cười, âm thanh trong trẻo vô cùng dễ nghe.
Nguyệt Dao nhận thức rất kén chọn, ngoại trừ Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, những người khác muốn ôm cô bé, cô bé còn chưa tình nguyện đâu!
Hoa Cẩm thời gian bế cô bé không nhiều, bởi vì ngoài Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, nào có ai được động vào Nguyệt Dao? Đợi đến lúc hai người họ ôm mệt, anh mới có chút cơ hội!
Kết quả là, hai người đàn ông tinh lực hung hãn này, dù có làm việc cũng chừa một tay ra để ôm cô bé, chẳng lúc nào rời!
Vậy nên, Hoa Cẩm hiếm lắm mới có cơ hội ôm Nguyệt Dao, lần thay đổi người này, Nguyệt Dao lại không quen hơi người lạ, khóc to, vì vậy Cung Kiệt lại mượn cớ, chiếm lấy cô bé, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành, cô bé lại lập tức cười tươi!
Lúc cô bé cười lên, con mắt vì khóc mà phiếm hồng, lóng lánh, cười rộ lên, trong mắt như cất giấu hàng ngàn viên pha lê, dù có là người tâm địa sắt đá, nhìn thấy nụ cười này của cô bé cũng phải mềm lòng!
Cô rất thích *** Ng'n t, cũng không biết ở đó có món gì ngon, lúc cô cười lại, liền lập tức cho Ng'n t út vào trong miệng, cười đến chảy cả nước bọt ra.
Cung Kiệt đã nói, cô bé nhất định là bị dung mạo mỹ miều của anh làm cho nhỏ dãi rồi!
Hữu Hữu mắng anh là đồ không biết xấu hổ, Cung Kiệt cũng không thèm để ý, cảm thấy Hữu Hữu mắng anh, chính là vì cậu đang ghen tỵ!
Có thể nói trẻ con nhà này, luận về dung mạo đều là hạng nhất, nói đến gen dòng họ, đứa bé sinh ra cũng là rồng trong loài người!
Vân Thi Thi càng nhìn con gái mình, lại càng thỏa mãn, Nguyệt Dao ngược lại càng khóc dữ dội!
Nguyệt Dao khóc dữ dội, hai bàn tay nhỏ hỏ vung vẩy, vừa dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Cung Kiệt, dường như muốn anh tới ôm mình về!
Cung Kiệt thấy liền không đành lòng, nhưng lại có chút kỳ vọng, chị mình có thể dỗ dành quen được mới Nguyệt Dao, nhưng cô bé khóc lớn, anh lại càng không đành lòng, vì vật cười nói: "Chị, hay là để em ôm!"
Vân Thi Thi gật đầu, cũng không ép buộc, đưa Nguyệt Dao cho anh.
Dù sao, làm bạn với con gái, thời gian còn rất nhiều, không cần vội vàng trong chốc lát.
Cách xa nhau đã lâu, rốt cục một lần nữa lại được thấy mặt bọn họ, Cung Kiệt vẫn như vậy, còn có Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần, Hoa Cẩm, một lần nữa thấy họ, giống như cô vừa trải qua một đời người rồi vậy!
Hữu Hữu bỗng nhiên lao vào lòng Vân Thi Thi, ôm cô thật chặt!
"Mẹ, mẹ có thể thấy rõ Hữu Hữu chứ?"
Vân Thi Thi ôm cậu, gật đầu, "Ừm! Mẹ có thể thấy rõ, có thể thấy rõ!"
Tiểu Dịch Thần cũng chạy tới trước mặt cô, nháy mắt một cái, làm bộ mặt đáng thương: "Mẹ, con thì sao? Mẹ có nhìn rõ con không?"
Vân Thi Thi hẵng giọng: "Mẹ có, Dịch Thần mập mập, giống như một quả cầu thịt nha!"
Ngước mắt lên, dư quang cô bỗng thấy Hoa Cẩm đứng một bên, anh ta chậm rãi đi tới, ánh mắt vui mừng, cô bỗng dưng xoay người bước xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy.
"Hoa Cẩm! Cám ơn!"
"Mẹ ôm chú Hoa Cẩm, vậy có phải cũng nên cho cha một cái ôm thật lớn không?"
Mộ Nhã Triết nghe xong, có chút không được tự nhiên mà quay mặt đi, trên mặt có chút đỏ quỷ dị!
Cái này, thực sự có chút... kinh người!
Anh còn chưa thích ứng được, ở trước mặt nhiều người như vậy, quá âu yếm với cô, luôn có cảm giác sẽ bị người khác cười trộm!
Vân Thi Thi thấy, lén đi tới chỗ ánh, kéo áo, chỉnh giọng nghiêm trang với anh.
"Hừm... anh đây, có thể xoay người lại được không?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, không biết cô đang làm cái gì, vẻ mặt nghi ngờ quay người lại, Vân Thi Thi bỗng nhiên nhào vào trong *** anh, ôm thật chặt!
Cái ôm thật chặt, cũng thật nhiều điều, cô ôm anh, thật lâu cũng không muốn buông tay!
Mộ Nhã Triết ngoéo môi một cái, cười bất đắc dĩ!
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn anh, lại cảm thấy gương mặt này, có nhìn bao lâu cũng không cảm thấy đủ!
Khi cô hồi phục thị giác, người nhìn thấy đầu tiên chính là anh, việc này vô cùng hạnh phúc!
Cô bưng lấy mặt anh, nhìn anh thật kỹ, ánh mắt không ngừng đảo lại, để nhìn anh rõ hơn một chút!
Khuôn mặt anh, sống mũi cao, đôi môi thật mỏng!
Vân Thi Thi cười cười, lấn đến gần anh hơn, nhón chân lên, chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn, người đàn ông cũng thuận thế cưng chiều ôm lấy hông cô, cúi đầu hôn!
Cái hôn này, giống như dành cho cả một đời người, triền miên không dứt.
Qúa kỳ lạ!
Bọn họ rõ ràng mỗi ngày đều ở chung một chỗ, nhưng mà, cô có chút cảm thấy, lần nữa nhìn thấy anh, khoảng thời gian đó, thực sự là quá dài!
Nụ hôn này, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Có thể nhìn rõ thế giới này một lần nữa, trong lòng Vân Thi Thi thầm cám ơn!
Lúc này, trong đáy lòng liền dâng lên một tia cảm thán.
Cuộc đời cô, có anh xuất hiện trong đó, thực sự là một chuyện may mắn vô cùng!
Cô ôm lấy anh, nở nụ cười yếu ớt: "Mộ Nhã Triết, có anh thật là tốt!"
Mặt trời ngả về tây.
Sau khi xuất viện một tuần, Vân Thi Thi ôm Nguyệt Dao, ngồi dưới ánh chiều tàn, lười biếng ngắm hoàng hôn.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần đứng một bên, vây quanh người em gái, Hữu Hữu phụ trách kể truyện cổ tích, mà Tiểu Dịch Thần thì ở một bên giả mặt quỷ.
Trong lòng cô cười trộm, Hữu Hữu này, cũng không biết Nguyệt Dao có nghe hiểu những gì cậu đang nói hay không, chỉ thấy cô bé mở mắt thật lớn, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cái miệng Hữu Hữu mấy máy, thỉnh thoảng cười lên vài tiếng ròn rã, nghe vô cùng êm tai.
"Mẹ! Em vừa cười kìa! Có phải em hiểu những gì con nói đúng không?" Hữu Hữu có chút kích động.
Tiểu Dịch Thần lại nói: "Em ấy còn nhỏ như vậy, sao có thể nghe hiểu được chứ? Em ấy nhất định là thấy dung mạo em chơi rất khá, vậy nên mới cười!"
Hữu Hữu tức giận, nắm tay muốn đánh cậu: "Cái gì mà dung mạo em chơi rất khá, Mộ Dịch Thần, anh nói rõ ràng cho em!"
Tiểu Dịch Thần làm mặt quỷ với cậu, rồi xoay người chạy, Hữu Hữu bỏ sách vở lại chạy đuổi theo, trong sân vườn lớn, hai cậu vừa la hét cười đùa.
Vân Thi Thi nhìn thấy cảnh này, liền khẽ hé môi cười, trong lòng hạnh phúc!
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng động.
Tiểu Dịch Thần H**g phấn nói: "Nhất định là cha đã trở về!"
Nói, hai cậu nhóc liền chạy ra ngoài nghênh đón, Vân Thi Thi nhớ lại, lúc buổi sáng, Mộ Nhã Triết hà hơi vào tai cô thì thầm: "Hôm nay, anh đi... chuẩn bị... hôn lễ!"
Cô lúc đó còn đang buồn ngủ, mơ hồ nghe được vài từ chính, rồi lại ngủ mất.
Bây giờ nhớ lại, anh chắc chắn là muốn chuẩn bị tỉ mỉ hôn lễ của hai người rồi!
Vân Thi Thi ôm Nguyệt Dao đi tới, lại thấy ngoài cửa, đứng bên cạnh xe là Mộ Nhã Triết cùng Cung Kiệt, còn có Hoa Cẩm và mấy người đàn ông xa lạ khác, tinh thần thoải mái nói chuyện với nhau về việc gì đó.
Vâng là Cung Kiệt thấy cô trước, liền dơ tay lên: "Chị!"
Mộ Nhã Triết theo tiếng kêu nhìn lại, đã thấy dưới ánh trời hoàng hôn, Vân Thi Thi ôm Nguyệt Dao, chậm rãi đi tới chỗ anh, khí trời chuyển lạnh cô khoác một cái áo len mỏng, khuôn mặt điềm rĩnh, mái tóc có chút rối bời để xõa lên vai, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lại thổi bay chéo quần cô, tĩnh lặng nhưng lại mê người.
Vân Thi Thi cười nhợt nhạt: "Chồng!"
Người đàn ông chạy tới chỗ cô, một người tuấn mỹ như vậy, vô luận có đứng trong thời gian nào, cũng đều là hình ảnh tuyệt mỹ!
Ánh mặt trời lúc chiều tà rơi vào trên người anh, hình ảnh bóng anh đổ xuống đường, ấm áp lại uy nghiêm giống như một vị thần!
Mộ Nhã Triết đến gần, thuật thế ôm lấy Nguyệt Dao trong *** cô, ôm vào *** mình, lúc này, Nguyệt Dao đã đang ngủ say, nhắm mắt lại giống như một thiên sứ nhỏ.
Anh nhìn như vậy, nhẹ nhàng, chu đáo, cô dựa sát bên cạnh anh, hình ảnh bình yên này, liền khiến cho nhiếp ảnh gia đứng một bên phải kinh ngạc.
Ông lập tức giơ camera lên, chụp lấy một tấm, lưu vào máy.
"Ánh nắng chiều thật đẹp!"
Nhiếp ảnh ra vừa nhìn lại tấm ảnh trong máy, mỉm cười đề nghị: "Bằng không, sẵn đây cùng nhau chụp một tấm ảnh gia đình đi!"
Hữu Hữu nghe xong, vô tay, cảm thấy đề nghị này không tồi: "Được được! Ảnh gia đình! Cha, chúng ta chụp ảnh gia đình nha!"
Mộ Nhã Triết nhìn Vân Thi Thi một cái, gật đầu.
Dưới bóng cây, ánh nắng chiều loang lổ.
Vân Thi Thi cùng Mộ Nhã Triết đứng ở giữa, trong lòng ôm Nguyệt Dao, một bên là Hoa Cẩm và Cung Kiệt, lần lượt ôm Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu. nhìn vào ống kính, vẻ mặt tươi cười.
"1."
"2."
"3. Chụp nào..."
Nhiếp ảnh gia hỏi một câu: "Cô dâu tương lai của chúng ta có đẹp hay không?"
Mọi người cùng kêu lên: "Đẹp!"
Vân Thi Thi bị kẹp ở giữa, không khỏi mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhìn ống kính xấu hổ bật cười.
Đương lúc chụp ảnh, mọi người đều nhìn vào ống kính, Vân Thi Thi quay sang xem Mộ Nhã Triết, lại thấy anh không có nhìn camera, không khỏi nghi vấn: "Anh không nhìn sao?"
"Không cần!"
Mộ Nhã Triết ôm bả vai cô, cúi đầu: "Anh chỉ muốn nhìn em nhiều hơn một chút!"
Vân Thi Thi nhìn anh, khóe miệng nở một nụ cười xán lạn, để lộ hai lúm đồng tiền.
Bởi vì... cô biết, hạnh phúc của mình, còn chưa có dừng lại!
----Chính văn hoàn---
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc