Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1541

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh ta cắn cắn môi, giống như quyết định một việc quan trọng, trở lại phòng, anh ta tìm số điện thoại ở trong di động, do dự một thời gian rất lâu, gọi đi…
“Bác sĩ Trình sao?”

“Ừm, là tôi.”

“Có thể lập tức sắp xếp phẫu thuật không?... Ừm, đúng… Tôi đã quyết định rồi…”

Bác sĩ này, là người uy tín mà Hoa Cẩm liên hệ, người sống không thể lấy giác mạc, nhưng mà bị cảm động vì cố chấp của Hoa Cẩm, nói không rõ ràng, anh ta biết có một con đường, có thể lấy giác mạc của người sống.
Chỉ là, đây là làm trái với pháp luật, cho nên, anh ta nói cực kỳ không rõ ràng.
Hoa Cẩm nói với anh ta thông qua điện thoại một lát, chắc là nói chi phí và thời gian phẫu thuật, sau đó tắt điện thoại.
Anh ta ngồi ở trên giường lại trầm tư thật lâu, đối với phẫu thuật, nếu như nói không có một chút sợ hãi, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà nếu là Vân Thi Thi mà nói, có thể làm đôi mắt của cô, anh ta cảm thấy rất hạnh phúc!
Vì chờ đợi hơn mười tháng, kiên nhẫn của anh ta mất hết sạch rồi.
Thật sự muốn anh ta đợi giác mạc, còn không biết đến ngày tháng năm nào, vì thế anh ta nghĩ, cứ dùng giác mạc của mình là tốt nhất.
Hoa Cẩm đứng dậy, đi tới cửa, mới vừa mở cửa phòng, đã thấy Vân Thi Thi đứng ở cửa, đôi mắt trống rỗng vô thần, không hề có tiêu cự, nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhíu mày, hơi mở miệng, “Hoa Cẩm…?”
Giọng nói của cô có chút run sợ, lộ ra tim đập nhanh.
Hoa Cẩm ngớ ra một phen, cũng không biết cô đứng ở cửa từ lúc nào, ngăn cách cánh cửa, nghe được bao nhiêu cuộc đối thoại của anh ta và bác sĩ trong điện thoại!
“Chị…”
Anh ta vừa mới bật ra một chữ, Vân Thi Thi liền giơ tay lên, tát anh ta một cái.
Nhưng mà một cái tát này, chỉ vì đánh tỉnh anh ta, cũng không tát mạnh lắm, toàn thân cô run rẩy, đôi mắt lập tức đỏ lên, “Em vừa nói muốn làm phẫu thuật lấy giác mạc sao? Định dùng giác mạc, ghép cho chị sao?”
Mặt Hoa Cẩm trầm xuống, tóc mái che mắt lại, cũng không nói lời nào, hoặc là vì chột dạ, không biết đáp lại phẫn nộ của cô như thế nào!
“Chị không muốn đôi mắt của em!”
Thái độ của Vân Thi Thi kiên quyết, nói như đinh đóng cột, “Cho dù cả đời này chị không nhìn thấy, cũng không muốn đôi mắt của em! Chị không cần! Nếu em dám làm chuyện này ở sau lưng chị, chị và em cắt đứt quan hệ!”
“Thi Thi!”
Hoa Cẩm sốt ruột, kinh hồn táng đảm, lập tức giữ chặt tay cô, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Chị, em biết sai rồi, chị đừng tức giận, có được hay không?”
Vân Thi Thi hất tay anh ta ra, vẫn tức giận như cũ!
Hoa Cẩm càng sốt ruột, vội vàng nói, “Em chỉ là… Em chỉ là muốn mắt của chị nhanh chóng tốt hơn!”
Vân Thi Thi đột nhiên cứng đờ bất động, Hoa Cẩm biết cô thật sự tức giận, lập tức dịu dàng lấy lòng cô, “Thi Thi, em sai rồi, chị tha lỗi cho em có được không? Chị ngàn vạn lần đừng giận em! Em đồng ý với chị, chuyện này em sẽ không nói lại nữa! Em cũng sẽ không gạt chị vụng trộm làm phẫu thuật! Nhưng mà… Em thật sự đau lòng vì chị, trước đây không phải em đã nói rồi sao, nếu thật sự có một ngày chị không nhìn thấy, em sẽ làm đôi mắt của chị! Nhưng mà, em thật sự không nghĩ tới, ngày này thật sự đến!”
Hoa Cẩm ôm lấy cô, khẩn trương nói, “Chị có biết lúc em biết chị bị mù, có bao nhiêu áy náy hay không? Em cảm thấy, nhất định là do em nói ra những lời xui xẻo, cho nên mới ứng nghiệm!”
“Chị có biết lúc em biết chị bị mù, có bao nhiêu áy náy hay không? Em cảm thấy, nhất định là do em nói ra những lời xui xẻo, cho nên mới ứng nghiệm! Em cảm thấy, nhất định là ông trời thấy em tìm được người chị như vậy, quá hạnh phúc, cho nên ông trời mới cho em báo ứng, cuối cùng báo ứng lại rơi vào người chị! Cho nên, em nghĩ, nếu ông trời muốn em thực hiện lời hứa…”
Vân Thi Thi mím môi, thấy anh ta đảm bảo mãi, sẽ không vụng trộm làm phẫu thuật, cũng không còn kiên nhẫn mà tức giận nữa.
Cô xoay người, không nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt nhìn, tức giận nói, “Hoa Cẩm, vì sao em lại ngu ngốc như vậy? Em có biết hay không, không nhìn thấy được gì cả có bao nhiêu tuyệt vọng?”
Hoa Cẩm giật mình, gật gật đầu, “Dạ… Em biết.”
“Vậy vì sao em lại ngu ngốc như vậy?”
Hoa Cẩm cười cười, “Bởi vì… Chị là người thân của em, em không tốt với chị, còn có thể tốt với người nào?”
Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô vốn cho rằng, câu nói đó, anh ta chỉ thuận miệng nói một chút, lại không nghĩ rằng, anh ta thật sự làm như vậy!
Cô mò mẫm cầm tay anh ta, gằn từng chữ nói, “Hoa Cẩm, Tiểu Kiệt nói rồi, nhất định sẽ cố gắng giúp chị tìm được giác mạc thích hợp! Chị tin tưởng em ấy, em cũng tin tưởng em ấy có được không? Đừng làm những chuyện điên rồ!”
“Dạ!”
“Nhất định phải đồng ý với chị, nếu không, chị thật sự không để ý đến em nữa!”
Hoa Cẩm cười gật đầu, mắt rưng rưng.
Chuyện phẫu thuật, tất nhiên cũng không giải quyết được gì rồi!
Chuyện giác mạc, cũng không phải không có tiến triển, mối quan hệ của tập đoàn Cự Phong rộng lớn, điểm này, Mộ thị kém hơn.
Mộ Nhã Triết cũng một mực tìm kiếm, cùng Cung Kiệt phân công nhau hành động.
Kỳ thật, cũng không phải là không có giác mạc, nhưng mà đều không phải là giác mạc ưu tú, Mộ Nhã Triết rất bắt bẻ, người hiến giác mạc phải là người ưu tú.
Đa số đều là phạm nhân tử hình, anh vô cùng tin vào nhân quả, bởi vậy giác mạc của phạm nhân tử hình, anh quyết không muốn.
Trong khoảng thời gian này, Cung Kiệt đã không quay lại nhà họ Cung, bởi vậy, chuyện này làm cho người đàn ông nào đó chú ý.
Biệt thự nhà họ Cung.
Cung Thiếu Ảnh gọi thuộc hạ đắc lực nhất bên cạnh Cung Kiệt, Chu Tước đến, hỏi về hành tung của Cung Kiệt.
Khi Cung Kiệt rời khỏi nhà họ Cung, cũng không mang Chu Tước theo, nhưng mà Chu Tước vẫn nắm rõ hành tung của Cung Kiệt, nhưng mà dù sao Cung Kiệt luôn dặn dò mãi, nếu cha hỏi đến hành tung của anh, tuyệt đối không được nói.
Bởi vậy, khi Cung Thiếu Ảnh truy hỏi Cung Kiệt đi đâu, Chu Tước không nói ra một chữ nào.
Cung Thiếu Ảnh biết Chu Tước kín miệng, muốn cạy miệng cô ấy, hỏi hành tung của Cung Kiệt e rằng rất khó.
Chu Tước không nói một chữ về hành tung của Cung Kiệt, Cung Thiếu Ảnh không yên tâm, biết thằng nhóc này nhất định chạy đến chỗ nào đó vui chơi, ông ta lo lắng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn!
Nhưng mà trước đây, bất luận Cung Kiệt đi nơi nào, đều thông báo với ông ta, nhưng mà trong khoảng thời gian này, anh thần thần bí bí, thậm chí còn gạt ông ta.
Cung Kiệt gạt ông ta, Cung Thiếu Ảnh cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ lạ, vì thế đắn đo, thằng nhóc này, không phải là mới yêu, ở bên ngoài nuôi tình nhân nhỏ, mê muội mỹ nhân, không muốn trở lại đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Cung Thiếu Ảnh lại có chút hưng phấn!
Phải biết rằng đứa con trai này, cực kỳ giống khúc gỗ, đối với phụ nữ, hình như không có hiểu biết, đã bằng này tuổi rồi, phụ nữ cố định cũng không có.
Nói thế nào thì ông ta cũng là cha, ngày ngóng đêm mong, ngóng trông đứa con trai này của ông ta, có thể mang phụ nữ về, sau đó đợi dưa chín rơi xuống đất, ôm cháu nội, chuyện này có thể nói là đường làm quan rộng mở!
Thằng nhóc này cố ý gạt ông ta, nhưng ông ta cũng có thủ đoạn của chính mình!
Phải biết rằng, trên dưới nhà họ Cung, cho dù thế lực phân chia, nhưng mà đa số quyền lợi, vẫn nằm trên tay ông ta!
Vì thế, Cung Kiệt gạt ông ta, Cung Thiếu Ảnh sẽ sai mấy thuộc hạ đi điều tra anh.
Vào ban đêm, liền nhận được tin tức, nói Cung Kiệt ở trong nước.
Trong nước sao?
Cung Thiếu Ảnh càng lúc càng nghi ngờ, thằng nhóc này, một khoảng thời gian rất dài, đều chạy đến đây!
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Ông ta càng lúc càng không hiểu, vì thế, lại phái người tra cẩn thận.
Chuyện này không điều tra thì không sao, thuộc hạ mang về mấy cái video, những thứ này đều do thân tín sắp xếp bên cạnh Cung Kiệt đưa.
Cung Kiệt đã nhiều ngày toàn tâm toàn ý ở bên Vân Thi Thi và cháu gái nhỏ đáng yêu, bởi vậy cũng không biết bọn họ tồn tại.
Trong clip, ở cửa bệnh viện, hơn mười vệ sĩ dẫn đường, một người phụ nữ ôm đứa bé, cười tươi như hoa, được mọi người vây quanh, lên một chiếc xe.
Cạnh cô, có mấy người đàn ông vây quanh, còn có hai đứa bé trai đáng yêu.
Người đàn ông che chở ở bên cạnh, Cung Thiếu Ảnh liếc mắt một cái liền nhận ra, là Cung Kiệt.
Mà một người đàn ông khác, ông ta cũng không lạ gì, khoảng thời gian trước, tổng giám đốc của tập đoàn Thánh Ngự làm xôn xao chấn động, rời khỏi Mộ thị Mộ Nhã Triết.
Anh cực kỳ cẩn thận, che chở cho người phụ nữ này, cánh tay để lên người cô, đỡ tay cô, giống như người phụ nữ này, cùng với đứa bé trong lòng, là thứ quan trọng nhất với anh.
Chỉ là đôi mắt của người phụ nữ này có chút vấn đề, cho nên ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều nhìn một chỗ, không có tiêu cự, trên mặt là mỉm cười, khó mà nói nên lời.
Nhưng mà, làm ông ta kinh ngạc nhất chính là, không phải Cung Kiệt ở cạnh một người phụ nữ xa lạ, trong lòng còn ôm đứa bé, mà là khuôn mặt của người phụ nữ này, cực kỳ giống Cung Kiệt, trên thân thể cô, nhận ra được bóng dáng của Mộ Khuynh Thành!
Mộ Khuynh Thành…
Cái tên này ông ta tâm tâm niệm niệm, phân lượng quá nặng!
Người phụ nữ này, là vết thương cả đời ông ta không thể bù đắp, đã từng tốt đẹp, bây giờ lại thành đau đớn không thể quên.
Cho dù ông ta muốn quên, nhưng cái tên này, đã ở *** ông ta, in dấu mãi mãi.
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Cung Thiếu Ảnh híp mắt, cẩn thận đánh giá.
Mặt người phụ nữ này như vẽ, tươi cười thanh lịch, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, vẻ mặt hoàn toàn đơn thuần, cho dù là nhìn qua video, đều không làm tổn hao vẻ đẹp trời cho của cô.
Cô giống như vừa mới sinh, khí sắc vẫn tốt như trước, khuôn mặt trắng noãn, khỏe mạnh.
Mà dáng người, cũng không biến dạng lắm, cho dù bụng vì mười tháng mang thai, có vẻ mập mạp như trước, nhưng nhìn ra được, cô khôi phục thật sự rất tốt.
Nhìn qua mấy video, Cung Thiếu Ảnh mãi mà không thể bình tĩnh, ông ta nắm chặt tay thành quả đấm, có chút mơ hồ không rõ.
Ông ta chất vấn thuộc hạ, “Người phụ nữ này là ai?”
Thuộc hạ cúi đầu, cung kính trả lời, “Người phụ nữ này tên là Vân Thi Thi, là vợ của Mộ Nhã Triết, có thai một đứa con gái. Hiện giờ con gái vừa mới sinh, cô ấy sinh xong mới xuất viện. Trước mắt tư liệu nắm được, chỉ có như vậy!”
“Cô ấy…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc