Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1540

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Không ai trả lời cô ta, cô ta tự nói xong, giống như muốn đem tất cả tức giận trong *** phun ra ngoài!
“Bây giờ thì sao? Lại còn muốn đoạt đôi mắt của tôi sao? Dựa vào cái gì? Rốt cuộc thì dựa vào cái gì? Rốt cuộc cô ta còn muốn ςướק đi bao nhiêu thứ của tôi đây?”

“Ha ha! Mộ Nhã Triết muốn lấy đôi mắt của tôi ghép cho cô ta, còn cảm thấy tôi bẩn! Vừa lợi dụng tôi, vừa căm hận tôi! Đây mới là chuyện đáng giận nhất!”
Vân Na nghĩ đến đây, rốt cuộc hạ quyết tâm chuyện gì đó, cúi đầu, nở nụ cười âm u, “Nhưng mà tôi sẽ không để cho anh ta thực hiện được ý định này!”
“Có ý gì?”
Vân Na cúi đầu, hai tay đột nhiên nắm chặt chiếc đũa, dùng lực nắm chặt, giống như muốn làm gãy chiếc đũa, hai tay cô ta không ngừng run rẩy, đột nhiên nở nụ cười thê lương!
“Ha ha ha! Mộ Nhã Triết, tôi sẽ không để anh thực hiện được đâu!”
Người đàn ông bị tiếng cười của cô ta làm kinh động, quay đầu lại nổi giận nói, “Cô cười cái gì? Cô im miệng cho tôi…”
Đang nói thì dừng lại.
Bởi vì, anh ta thấy Vân Na cầm chặt đoạn cuối chiếc đũa, ánh mắt hung dữ mà thê lương, toàn thân đều run rẩy rất lợi hại, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như chứa đầy máu, tràn ngập oán hận!
Cô ta giơ tay lên, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc đũa, ý niệm trong mắt càng lúc càng kiên định!
Người đàn ông quát, “Cô muốn làm gì?”
Vân Na giống như bệnh tâm thần kêu lên thê lương, “Tôi sẽ không để các người thực hiện được!”
Người đàn ông giống như đoán được cô ta muốn làm cái gì, lập tức đứng dậy từ trên ghế, chạy về phía cô ta, nhưng mà vài giây như vậy, Vân Na không chút do dự, dùng chiếc đũa sắc nhọn nhắm vào đôi mắt mình, đâm thật mạnh!
Dùng rất nhiều sức, đâm rất ngoan độc, người đàn ông căn bản không kịp ngăn cản, một giây sau, liền thấy hai chiếc đũa đâm vào trong đôi mắt, máu văng ra khắp nơi!
Vân Na đau đớn kêu thảm thiết tê tâm liệt phế!
“A - -!”
Kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, hầu như muốn phá vỡ nóc nhà, xuyên thẳng vào đám mây!
Vân Na nhỏ mạnh chiếc đũa, che hai mắt của mình ở trên giường, bởi vì đau đớn, thân thể không ngừng co giật!
Đau quá!
Đau đến tê tâm liệt phế!
Vật thể bén nhọn đâm vào mắt, xuyên mạnh qua đôi mắt, đau đớn đánh úp lại, cô ta đau đớn kêu thảm thiết liên tục!
Thân thể không ngừng lăn qua lăn lại trên giường, máu loãng từ khóe mắt chảy ra không ngừng nhỏ giọt lên khăn trải giường bẩn thỉu dơ dáy, cô ta đau đớn sắp ngất đi!
Vân Na vừa kêu thảm thiết vừa nghĩ, cô ta hủy đi hai mắt của mình, Vân Thi Thi cũng mất đi giác mạc để ghép, trong lòng đắc ý, lại nở nụ cười thê lương!
“Ha ha ha ha!”
Cô ta vừa khóc vừa cười, lại kêu đến tê tâm liệt phế, giống như điên làm người ta sợ hãi, chỉ là nhìn tình cảnh này, lại vô cùng kinh hồn táng đảm, có thể nghĩ, có bao nhiêu đau đớn!
Vài người ở một bên đều sợ ngây người, chưa người nào từng chứng kiến tình cảnh làm người ta sợ hãi như vậy!
Chỉ chốc lát sau, Vân Na vì đau đớn mà hôn mê bất tỉnh!

Trong bệnh viện, Mộ Nhã Triết nhận được điện thoại, nói Vân Na xảy ra chuyện, anh nhíu mày, nhưng biểu hiện lại không quá khẩn trương, lạnh lùng nói, “Tôi lập tức đến ngay.”
Anh đi ô – tô đến Ngự Long Loan, mới vừa đi vào tầng hầm, một mùi nấm mốc đập vào mặt.
Mấy bác sĩ vây trước giường, mới vừa làm phẫu thuật xong, gây tê vừa qua đi, Vân Na bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.
Mộ Nhã Triết trầm giọng hỏi, “Có chuyện gì?”
Mộ Nhã Triết trầm giọng hỏi, “Có chuyện gì?”
Mấy người phụ trách trông coi Vân Na đứng ở bên cạnh lập tức lo lắng nói, “Người phụ nữ này nói muốn tự mình ăn cơm, chúng em cẩn thận mãi, nhưng mà không nghĩ tới, người phụ nữ này quá ngoan độc, dùng đũa đâm hai mắt của mình… Đâm… Đâm vào…”
Càng về phía sau, giọng nói càng yếu ớt.
Ý thức của Vân Na dần dần thanh tỉnh, nghe được giọng Mộ Nhã Triết, đột nhiên lạnh lùng cười, “Mộ Nhã Triết! Anh ૮ɦếƭ tâm đi! Ha ha! Anh muốn dùng giác mạc của tôi ghép cho Vân Thi Thi để cô ta thấy được ánh sáng sao? Anh nằm mơ đi! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta thực hiện được!”
Mộ Nhã Triết nghe vậy, trên mặt không có một chút dao động, giọng nói của anh vang lên, “Ai làm cho cô hiểu lầm như vậy, để cô cho rằng, tôi muốn dùng mắt của cô thay cho Thi Thi?”
Vân Na nghe xong, trên mặt là kinh ngạc, đột nhiên phản ứng kịp, cười lạnh nói, “Khẩu thị tâm phi! Tôi đều đã nghe bọn họ nói! Là bọn họ nói, anh lợi dụng tôi, là muốn lấy giác mạc của tôi!”
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nói, “Đôi mắt của cô bẩn như vậy, cô xứng làm đôi mắt của Thi Thi sao?”
“Vậy…”
Vân Na lập tức không biết nên khóc hay nên cười, giận dữ hỏi, “Anh giữ lại tôi rốt cuộc là vì cái gì?”
“Cha vợ tôi nói muốn giữ lại cái mạng của cô, đợi cho ông ấy trở về, mới xử lý cô thật tốt.”
Nói đến đây, bộ dạng của Mộ Nhã Triết cũng rất là thương xót, “Cô nghĩ rằng vì sao tôi phải giữ lại cái mạng cho cô? Nói tôi mơ ước giác mạc của cô, Vân Na, cô xứng sao?”
Vân Na nghe đến đó, máu nóng dâng lên, cô ta chưa từng nghĩ tới, cô ta dùng trăm phương ngàn kế, lợi dụng giá trị cuối cùng của mình, chính là vì hủy diệt Vân Thi Thi, cho dù phá hủy hi vọng của cô, để cho cô tuyệt vọng, nhưng không nghĩ tới, từ đầu đến cuối, Mộ Nhã Triết không muốn dùng đôi mắt cô ta đi khôi phục thị lực cho Vân Thi Thi, cô ta vẫn không thể tin được!
Bởi vì, nếu như anh ta không nghĩ như vậy, như thế, cô ta hủy hai mắt của mình, chịu đựng đau đớn như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Cô ta quát anh, “Anh nói dối!”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn, cô ta lại nhìn không thấy, chỉ hung dữ quát, “Anh chắc chắn là vì đôi mắt tôi! Chắc chắn là vì đôi mắt tôi! Tôi hủy đôi mắt của mình, anh nhất định cực kỳ thất vọng? Rất thống khổ đi! Ha ha!”
Sau một lúc lâu yên lặng, Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, chỉ nói một câu, “Vân Na, cô thật đáng thương.”
Sau đó anh xoay người, không quay đầu lại rời đi!
Vân Na vẫn không ngừng cười như trước, để bảo vệ tôn nghiêm yếu ớt và đáng thương của mình, nhưng mà khi anh ta rời đi, tươi cười của cô ta càng lúc càng thê lương!
Cuối cùng, cười cười, vậy mà tuyệt vọng khàn giọng khóc rống lên!
“Mộ Nhã Triết! Tôi hận anh! Tôi nguyền rủa anh, anh không được ૮ɦếƭ tử tế! Không được ૮ɦếƭ tử tế!”
“Vân Thi Thi, cô nhất định sẽ gặp phải báo ứng! Cho dù báo ứng không rơi lên người cô, cũng sẽ rơi lên người đứa bé mới ra đời của cô! Nợ nần của cô, để cho đứa bé của cô tới trả đi! Ha ha!”
Vân Na không tiếc dùng những lời thề ác độc để mắng chửi, nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn cô ta giống như nhìn ăn mày vậy, không người để ý đến cô ta!
Sau khi Mộ Nhã Triết rời khỏi đó, Mẫn Vũ ở một bên muốn nói lại thôi.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn Mẫn Vũ một cái, nói, “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Mẫn Vũ trầm ngâm một lát, thử thăm dò hỏi, “Ông chủ, anh thật sự không nghĩ tới dùng giác mạc của Vân Na sao?”
“Không có.”
“Vậy anh…”
Mẫn Vũ nói, “Lúc trước anh không có nói như vậy!”
“Tôi cố ý để lộ ra tin tức này, bởi vì tôi biết, nếu cô ta biết được tin tức này, nhất định sẽ không từ thủ đoạn hủy đôi mắt của mình.”
Mộ Nhã Triết nói xong, lại âm u nói, “Tự tay hủy đôi mắt của mình, sau đó biết được, căn bản không ai muốn đôi mắt của cô ta, tư vị tuyệt vọng này, nhất định rất thống khổ.”
Mẫn Vũ rùng mình một cái, nhưng mà cảm thấy được, đây mới đúng là phong cách làm việc của ông chủ!
“Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ ђàภђ ђạ cô ta!”
“Người phụ nữ như Vân Na, dĩ nhiên là đồ vô dụng, cừu hận khắc vào trong tận xương tủy, ђàภђ ђạ thân thể, không làm cô ta dao động được! Cho dù giày vò cô ta vết thương chồng chất, cô ta cũng sẽ không có bất luận cảm giác gì. Anh cho rằng, một người phụ nữ vì báo thù, không tiếc tự hủy đi vân tay của mình, đau đớn trên thân thể, có thể có cảm giác bao nhiêu? Huống hồ, ђàภђ ђạ thuần túy, cùng khó mà giải hận. Người như vậy, ૮ɦếƭ một vạn lần đều không đáng tiếc!”
Mẫn Vũ hồi tưởng lại bộ dạng thê lương của Vân Na, lại càng không rét mà run.
Mộ Nhã Triết đột nhiên dừng bước, lấy lại tinh thần, ý vị thâm trường cười lạnh, “Anh không biết là, phá hủy tinh thần của một người, mới là phương thức tàn nhẫn nhất.”
Mẫn Vũ gật bừa bày tỏ đồng ý.
Vài ngày sau, tin thức thứ hai truyền đến, Vân Na điên rồi, một trăm phần trăm là điên rồi!
Giam cầm thời gian dài, vốn giày vò thần chí cô ta đến tan vỡ, đột nhiên xảy ra K**h th**h lớn, trạng thái tinh thần của cô ta trở nên điên điên khùng khùng, Mộ Nhã Triết phái người đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, nhưng mà không lâu sau, lại truyền đến tin Vân Na ૮ɦếƭ.
- - cô ta một mình đi lên nóc nhà, nhảy từ tầng 7 xuống, nhảy lầu tự sát.
Mấy y tá vốn có thể ngăn cản, nhưng mà Vân Na điên điên khùng khùng, nếu mạnh mẽ ngăn cản, sợ sẽ làm bị thương người vô tội, khi điện thoại hỏi Mộ Nhã Triết nên xử lý như thế nào, anh nói một câu, “Cô ta muốn tìm cái ૮ɦếƭ, thì thuận theo ý cô ta đi.”
Sau khi Vân Na nhảy lầu ૮ɦếƭ, xử lý hậu sự qua loa, người sống như vậy, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà chấm hết.
Tất nhiên, việc này Mộ Nhã Triết không để cho Vân Thi Thi biết, nhưng mà tin tức Vân Na nhảy lầu, vẫn được truyền thông đưa tin, Hoa Cẩm vô ý nhìn thấy tin tức trên báo chí, vội vàng tìm Mộ Nhã Triết.
“Không phải anh nói, muốn giữ lại Vân Na, dùng giác mạc của cô ta ghép cho Thi Thi sao? Anh căn bản không định dùng mắt của cô ta, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy…”
Hoa Cẩm hít vào một hơi, “Thi Thi làm sao bây giờ?”
Mộ Nhã Triết nâng mắt nhìn mắt anh ta, trầm giọng nói, “Trước hôn lễ, anh sẽ nhanh chóng tìm giác mạc thích hợp, tiến hành phẫu thuật.”
“Tỷ lệ như vậy, quá xa vời!”
Hoa Cẩm lại nói, “Sắp cử hành hôn lễ rồi, hôn lễ vô cùng cấp bách, nhỡ đâu trước hôn lễ, tìm không được giác mạc thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện này không cần cậu lo lắng! Mà cô ấy, càng không cần quan tâm chuyện này, anh là người đàn ông của cô ấy, anh sẽ xử lý tốt!”
Độc đoán của anh, cũng rất khó để Hoa Cẩm tin tưởng, thật sự có thể xử lý chuyện này tốt đẹp sao.
Sau khi trở lại biệt thự, anh ta đẩy cửa ra, lại thấy Vân Thi Thi ngồi ở trên ghế sofa, ôm Nguyệt Dao, trên mặt là tình cảm dịu dàng, tập trung suy nghĩ.
Nguyệt Dao vừa mới Pu' sữa xong, cô ôm bé con, nhẹ nhàng vỗ bé, dỗ Tiểu Nguyệt Dao ngủ thiếp đi, cúi đầu, không ngừng hôn lên trán Nguyệt Dao, Hoa Cẩm nhìn, tâm tình có tư vị không phải.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc