Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1539

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lòng tuyệt vọng, lại rơi vào đáy cốc!
Trong mấy tháng này, cô ta không ngừng phỏng đoán tâm tư của Mộ Nhã Triết, cô ta không biết người đàn ông giam cô ta ở trong này, cho cô ta ăn, cho cô ta uống, duy trì sinh mệnh của cô ta, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Anh hao tổn tâm cơ, rốt cuộc muốn lấy gì từ trên người cô ta?
Vân Na ngồi ở trên giường, khàn giọng kêu rên một tiếng, muốn gãi cái đầu tóc như rơm rạ, nhưng mà bị còng tay khóa chặt cổ tay lại.
Hiện giờ cô ta, mở mắt ra ngoại trừ thở, nhắm mắt lại ngoại trừ ngủ, cũng không làm được cái gì.
Cuộc sống bị cầm tù, sắp giày vò tinh thần cô ta rồi!
Hai người đàn ông tiễn Mộ Nhã Triết, sau khi trở về, nghe thấy tiếng kêu bi thảm của Vân Na, chán ghét mắng, “Câm miệng! Kêu la cái gì?”
“A - -!”
Vân Na kêu càng hăng hơn, giống như bệnh tâm thần nói, “Vì sao các người không giết tôi? Vì sao không giết tôi?”
“Mẹ nó! Kêu càng ngày càng hăng say rồi!”
Trong đó có một người đàn ông khôi ngô nói, “Đi bịt miệng cô ta lại!”
Một người khác gật gật đầu, lập tức cầm một cái khăn bẩn thỉu dơ dáy đến, Vân Na trông thấy, không ngừng lui về phía sau.
Khăn lau đó được bọn họ dùng để lau bàn và lau giày, những người này vậy mà dùng khăn đó bịt miệng cô ta sao?
Cô ta không ngừng la to, chống cự lại.
Người đàn ông nhét khăn lau vào trong miệng cô ta, cô ta hầu như không hề do dự, há miệng cắn lấy cổ tay anh ta!
Người đàn ông đau đớn hừ một tiếng, bắp thịt toàn thân căng chặt, tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh theo bản năng. “Cô là chó sao? Còn cắn người nữa à? Mẹ nó!”
Anh ta kéo tóc cô ta lên, không để cô ta nói nhiều, nhét khăn lau vào trong miệng cô ta.
Vân Na rơi nước mắt trừng mắt nhìn bọn họ, chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ.
Bọn họ nhìn cô ta, giống như đánh giá một con rệp bẩn thỉu.
Người đàn ông quay đầu lại, hỏi, “Sao hôm nay tổng giám đốc Mộ lại đến nơi này thế?”
Một người khác nói, “Chắc là đến nhìn xem, người thế nào thôi? Dù sao nhốt lâu như vậy, chỉ sợ người vô dụng rồi.”
“A! Làm sao có thể vô dụng được? Sẽ không ૮ɦếƭ đói.”
“Tôi nghe nói, vợ của tổng giám đốc Mộ sinh con, đang ở cữ, không lâu sau, chắc là có thể sắp xếp phẫu thuật rồi!”
Vừa dứt lời, Vân Na vốn cúi đầu lập tức ngẩng đầu, trợn mắt há miệng trừng mắt nhìn bọn họ.
Người đàn ông không có chú ý đến ánh mắt sốt ruột của cô ta, câu được câu không nói tiếp.
Cho đến nay, đều canh giữ bên cạnh Vân Na, vô cùng buồn tẻ, vì thế nhàn rỗi nhàm chán, thì nói chuyện với nhau.
“Anh không nghe nói sao? Vợ tổng giám đốc Mộ sinh con gái! Lúc này đến nhìn người, chắc là chuẩn bị ghép giác mạc ấy? Đôi mắt của cô Mộ còn đợi giác mạc mà!”
“A… Tôi nhớ ra rồi, tôi trái lại đã quên, nếu không phải vì đôi mắt của người phụ nữ này, tổng giám đốc Mộ tuyệt đối sẽ không giữ lại cô ta đến bây giờ? Cô Mộ đúng là đáng thương, bị con đ* này làm hại mắt không nhìn thấy, chắc chắn anh ấy muốn đòi lại đôi mắt từ trên người cô ta.”
Cái gì?
Vân Na nghe được trợn tròn mắt lên, sợ tới mức không dám thở lớn, ngừng thở nghe bọn họ nói chuyện, một người đàn ông vừa đến không lâu tò mò hỏi, “Anh nói xem, vì sao lại không tiến hành ghép giác mạc sớm một chút?”
“Chuyện này không phải là vì mang thai sao? Mang thai, sao có thể phẫu thuật được? Tổng giám đốc Mộ vì bảo vệ đứa bé, mới kéo dài đến tận bây giờ.”
Người đàn ông hít vào một hơi khí lạnh, “Giác mạc sao? Không phải là muốn lấy giác mạc từ mắt người phụ nữ này đấy chứ?”
“Nếu không thì là cái gì? Anh còn thấy cô ta đáng thương sao? Người phụ nữ đê tiện như vậy, tự tạo nghiệt, không thể sống!”
“Chậc chậc!”
“Không được! Anh ta không thể làm như vậy!”
Vân Na đột nhiên sợ hãi tựa vào cạnh tường, trong lúc vô ý nghe được tin tức này, cô ta không thể tin được, Mộ Nhã Triết lại tàn nhẫn như vậy!
“Gì mà không thể làm như vậy? Con đàn bà khốn nạn, đây là do cô thiếu nợ, nên trả! Sớm biết như vậy, sao lúc trước lại làm chuyện đó? Cô nói xem, địa vị của chị cô là cô Mộ cao quý, cô không muốn sống tốt đẹp, muốn tạo nghiệt như vậy làm gì?”
Hô hấp của Vân Na đột nhiên dồn dập, cô ta há miệng thở dốc, nói cái gì cũng không nên lời!
Hóa ra, Mộ Nhã Triết giữ cô ta lại, vừa không xử lý cô ta, cũng không ђàภђ ђạ cô ta, là vì đôi mắt của cô ta!
Rốt cuộc thì cô ta cũng bừng tỉnh đại ngộ!
Nhưng mà, quyết không thể để như vậy!
Cô ta không sợ đau đớn, mà là không cam lòng!
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà đối xử với cô ta như vậy?
Chẳng lẽ trời xanh còn ngại chưa ђàภђ ђạ giày vò cô ta đủ sao?
Đôi mắt của cô ta có thể cho bất luận kẻ nào, nhưng mà tuyệt đối không thể cho Vân Thi Thi!
Cái tên này, làm cô ta hận thấu xương!
Sau khi Mộ Nhã Triết rời đi, Vân Na biết được chuyện này, tâm tình rất lâu không khôi phục được, cô ta không ngừng tranh cãi ầm ĩ, thậm chí không từ thủ đoạn chọc giận những người đàn ông trông coi cô ta, chỉ mong bọn họ có thể tức giận, đánh ૮ɦếƭ cô ta!
Nhưng mà kích động, khẩn trương qua đi, cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt, cũng không ầm ĩ, cảm xúc giống như ૮ɦếƭ trong đầm nước, không hề gợn sóng.
Cô ta nghĩ thông suốt một chuyện, còn âm thầm chuẩn bị, nên tiến hành như thế nào!
Buổi tối một ngày, vài người nấu cơm, dự định ăn cơm, Vân Na ngồi ở trên giường đột nhiên nói, “Tôi muốn ăn cơm.”
Người đàn ông vừa nghe, cảm thấy ngạc nhiên, người phụ nữ này chưa bao giờ đồng ý ngoan ngoãn ăn cơm, hơn phân nửa đều dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì, có đôi khi bọn họ sợ dịch dinh dưỡng không đủ, sẽ cố chấp đút cô ta ăn, nhưng cô ta tuyệt đối không phối hợp.
Hiện giờ, cô ta chủ động muốn ăn gì đó, người đàn ông cảm thấy rất bất ngờ.
Người đàn ông nói, “Sao đột nhiên lại nói muốn ăn cơm thế? Trước kia không phải không chịu ăn cơm sao?”
“Đã đói bụng, muốn ăn thịt, muốn ăn cơm, không được sao?” Vân Na hùng hổ nói, ánh mắt hung ác.
Người đàn ông vừa thấy thái độ này của cô ta, càng tức giận, “Con đàn bà thối tha này, nói chuyện tử tế với cô, cô giống như con chó điên làm gì?”
Vân Na cười lạnh nói, “Tôi muốn ăn cơm, nếu các người không cho, vậy không ăn nữa!”
Vài người liếc nhau một cái, nghi ngờ trong lòng, lại càng cảnh giác.
“Cô lại muốn giở thủ đoạn gì đây?”
Vân Na lại giận quá thành cười, “Các người trói hai tay hai chân tôi, tôi có thể giở trò gì được? Huống hồ, nhìn các người xem, người đàn ông cao to như vậy, chẳng lẽ còn sợ một người phụ nữ sắp tàn phế như tôi sao?”
“Cái miệng của cô đúng là nhanh mồm nhanh miệng! Được rồi, hiểu rồi!”
Người đàn ông lấy cơm cho cô ta, gắp rau và thịt, sau đó đi đến bên giường, nói muốn đút cho cô ta ăn.
Vân Na lại nói, “Tôi tự mình ăn!”
“Cái gì?”
“Mở còng tay cho tôi, tôi tự mình ăn!”
Vân Na vừa nói, vừa dữ tợn trừng mắt nhìn anh ta, “Tôi sẽ không ăn đồ anh đút!”
Người đàn ông tức giận, rốt cuộc không còn kiên nhẫn, “Làm cái gì thế? Tôi đút cô! Đừng có mà giở trò!”
“Tôi không ăn đồ anh đút!”
“Tôi không ăn đồ anh đút!”
Người đàn ông thiếu chút nữa đập vỡ bát cơm, giận dữ hỏi, “Con đàn bà thối tha này, rốt cuộc có ăn không?”
Vân Na vẫn cố chấp như cũ, “Tôi muốn tự mình ăn!”
“Sao thế? Người đàn bà này muốn chạy trốn sao?”
Vân Na phản bác, “Tôi trốn được sao? Tôi chỉ mở còng tay, chân còn bị còng lại, tôi có thể đi nơi nào được?”
Người đàn ông nghe xong, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mở khóa còng tay cho cô ta, chỉ là trên mặt vẫn cảnh giác như cũ.
“Cạch” một tiếng, còng tay được mở.
Hai tay Vân Na rốt cuộc cũng được tự do, ngẩng đầu, lại thấy người đàn ông như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô ta, giống như sợ cô ta làm bậy, cô ta cười lạnh, “Sao thế? Hai chân tôi còn bị còng, còn lo lắng như vậy làm gì? Cho dù tôi mọc cánh, cũng khó mà bay ra được nơi này! Tôi chỉ là muốn mở khóa, tự mình ăn cơm thôi!”
“Nghĩ thông suốt rồi hả?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Mình nghĩ thông suốt là được!”
Nói xong, anh ta không cảnh giác như trước nữa, ngồi xuống một bên, lại không dám cách cô ta quá xa, đôi mắt vẫn nhìn cô ta như cũ.
Vân Na không nhìn anh ta, nâng bát lên, cầm chiếc đũa, bới cơm loạn lên, ăn như hổ đói.
Người đàn ông thấy cô ta ngoan ngoãn ăn, lúc này mới càng thả lỏng tinh thần, “Sớm làm như vậy có phải tốt không? Sớm một chút ngoan ngoãn tự mình ăn cơm, cũng không cần chịu nhiều khổ cực như vậy!”
Vân Na cũng không ngẩng đầu lên, không thèm nhìn anh ta một cái, trái lại tự ăn cơm.
Cơm này rất thơm, nhưng mà có chút đắng, hóa ra nước mắt bất tri bất giác rơi vào miệng, miệng đắng chát.
Vân Na lau mạnh nước mắt, nghĩ đến Vân Thi Thi, hạnh phúc vì được nhiều người cưng chiều như thế nào, được nâng lên cao, mà cô ta thì sao?
Mỗi người đều hận không thể tới giẫm lên người cô ta một cái, thấp hèn như bùn!
Còn có Vân Thiên Hữu!
Hiện giờ, chắc là đang rất đắc ý đi?
Lúc trước lúc cô ta bị ném vào trong biển, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, ông trời lại cho cô ta một cơ hội, cô ta bám vào bè gỗ, ở trên biển chừng một buổi tối, khi cô ta cho rằng mình sắp bị đông cứng vì nằm trên biển, rốt cuộc cũng có thuyền đánh cá đi qua, lôi cô ta lên thuyền, trọng sinh lần nữa.
Sau đó, cô ta dùng lửa và dao, muốn dùng tất cả biện pháp để xóa đi dấu vân tay của mình, bởi vì cô ta cảm thấy, Vân Na đã ૮ɦếƭ, mà cô ta là quỷ bò ra từ địa ngục, vì báo thù mà sinh ra!
Cô ta muốn Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đền mạng, vì thế, cô ta chuẩn bị một thời gian dài, nên báo thù như thế nào, bày ra một loạt kế hoạch.
Nhất là sau mấy tháng, thi thể của Lý Cầm được vớt lên bờ, cô ta trông thấy thi thể thối nát không chịu nổi, lại càng kiên định với ý niệm này!
Vân Na đột nhiên dùng áo lau miệng dính đầy mỡ, ngẩng đầu lạnh lùng nói, “Có phải Mộ Nhã Triết muốn lấy đôi mắt tôi, làm người cung cấp giác mạc, ghép cho Vân Thi Thi?”
“Chuyện này đến lượt cô hỏi sao?”
Vân Na kích động, “Anh ta hao tổn tâm cơ nuôi tôi, chính là vì mục đích này sao?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không trả lời.
Sau khi cô ta ăn miếng cơm cuối cùng, đặt bát ở trên giường, lại nở nụ cười thê lương, “Thực đáng giận, tôi cảm thấy tôi là người đáng thương nhất trên thế giới này! Từ nhỏ, con khốn Vân Thi Thi đột nhiên xuất hiện trong thế giới của tôi, ςướק đi toàn bộ mọi thứ của tôi! Tôi vốn được hạnh phúc, được cưng chiều nhất, nhưng mà không biết cô ta tốt ở chỗ nào, cha yêu thương cô ta, giống như cô ta mới là con gái ruột của ông ấy! Tôi thì sao? Tôi tính là cái gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc