Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1538

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cảm thấy có người ***ng vào, bé con dùng lực giẫm, giống như con thỏ nhỏ, trực tiếp đá văng bàn tay to của Cung Kiệt!
“Hả? Lực mạnh như vậy sao?”
Cung Kiệt cảm thấy vô cùng thú vị, thấy hai bàn chân nhỏ vẫn giơ lên, anh sinh ra vài phần tâm tư đùa giỡn, vươn ngón tay dài ra, nhẹ nhàng gãi gãi bàn chân bé con qua tất!
Tiểu Nguyệt Dao phản ứng nhanh nhạy. Thấy Cung Kiệt đùa bé, hai chân của bé con càng lúc càng giẫm lợi hại hơn!
“Ha ha! Giống con thỏ nhỏ!”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lập tức đến đó nhìn, thấy chân Tiểu Nguyệt Dao giống như chân con thỏ nhỏ, khi thì giẫm, mi tâm hơi nhăn lại, giống như có chút không vui rồi!
Hữu Hữu lo lắng em gái, lập tức nói, “Cậu, cậu đừng quấy rầy em gái ngủ nữa!”
“Ngủ lâu như vậy, chắc là ngủ đủ rồi?”
Cung Kiệt cười, bàn tay to nắm chặt, nắm chặt hai bàn chân nhỏ của bé con, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười xấu xa.
Tiểu Nguyệt Dao bị anh đánh thức, trên mặt nhiều nếp nhăn, giống như muốn khóc!”
Đứa bé không thể ngủ ngon, sẽ khóc để phát tiết bất mãn!
Cung Kiệt, “A… A…” Dụ dỗ vài tiếng, “Đừng khóc đừng khóc! Cậu ôm, cậu yêu!”
Hữu Hữu ở một bên bật cười!
Cậu cảm thấy, người đàn ông kiêu ngạo ngạo mạn không ai bì nổi, ôm đứa bé đáng yêu như thế, còn chiếm một bên khuỷu tay anh, anh giống như vú em vậy, dụ dỗ con gái, tình cảm dịu dàng vô hạn, hình ảnh như vậy, rất khó tưởng tượng, người đàn ông này là Cung Kiệt, quan chỉ huy cấp cao của tập đoàn Cự Phong khiến người nghe thấy tên là sợ mất mật.
Hình tượng chênh lệch, có phải hơi lớn quá không!
Hữu Hữu không ngừng cười trộm.
Cung Kiệt thấy cậu cười trộm, tức giận nói: “Cháu cười trộm cái gì?”
Hữu Hữu hắng giọng một cái, cười tao nhã, “Không có gì ạ! Cháu cảm thấy, cậu như vậy thật đáng yêu nha?”
Cung Kiệt không được tự nhiên xoay mặt đi, hừ lạnh một tiếng, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.
Mộ Nhã Triết quay đầu lại, nói với cô, “Hai ngày này, anh chuẩn bị chuyện phẫu thuật, em đừng lo lắng.”
“Có phải quá vội vàng rồi không?”
“Sẽ không, chỉ là phẫu thuật nhỏ, không cần nhiều công sức và tinh lực!”
Mộ Nhã Triết lại nói với cô, “Em chỉ cần ở cữ thật tốt, điều dưỡng thân thể thật tốt, còn chuẩn bị hôn lễ nữa!”
“Hôn lễ… Chao ôi, sao em lại quên vụ này rồi!”
Vân Thi Thi dở khóc dở cười, “Chăm sóc Tiểu Nguyệt Dao, em đã quên mất, người nào đó còn thiếu em một hôn lễ long trọng!”
“Em đã quên, nhưng anh không quên! Chỉ là cũng cần phải đợi đôi mắt của em tốt hơn! Bằng không, nếu em không nhìn thấy bộ dạng mình mặc áo cưới có bao nhiêu xinh đẹp, lại có nhiều tiếc nuối?”
Vân Thi Thi có chút bi quan, cô có chút bất an nói, “Người hiến giác mạc, nghe nói không dễ tìm, cũng không phải nhất định có thể nắm chắc cơ hội! Em chỉ lo lắng… Đợi đôi mắt em khôi phục, Nguyệt Dao cũng đã trưởng thành!”
Hữu Hữu lập tức nói, “Mẹ đừng suy nghĩ linh tinh! Có cha và cậu ở đây, mẹ đừng buồn lo vô cớ!”
“Đều nói Nguyệt Dao rất xinh đẹp, đáng tiếc, mẹ không thể nhìn thấy!”
Vân Thi Thi đột nhiên cảm khái một tiếng, “Thực đáng tiếc, con gái được sinh ra, cũng không thể nhìn đứa bé! Cũng không biết, rốt cuộc thì khi nào mới có thể nhìn thấy rõ ràng dáng dấp của đứa bé?"
Cảm khái như vậy, mất mát trên mặt Vân Thi Thi, liền không che dấu được, cô cúi đầu, khẽ chạm vào má Nguyệt Dao, có chút tiếc nuối!
“Tiểu Nguyệt Dao à, con biết không? Mẹ không muốn bỏ qua mỗi một khắc trong sinh mệnh của con.”
Hoa Cẩm ngồi ở một bên, nghe cô nói như vậy, tim không khỏi đập nhanh và loạn nhịp hơn.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, dặn người giúp việc chăm sóc Vân Thi Thi. Ngay sau đó, anh ta đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, vỗ vỗ bả vai của anh, chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo có chuyện muốn nói với anh.
Mộ Nhã Triết gật đầu, đứng dậy, đi cùng anh ta ra ngoài cửa.
Hình như sợ Vân Thi Thi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Hoa Cẩm đi đến ban công mới dừng lại, Mộ Nhã Triết đi tới, hỏi anh ta, “Có chuyện gì thế?”
Anh ta hỏi, “Đôi mắt của Thi Thi… Anh có biện pháp gì không, tìm được giác mạc thích hợp chưa?”
Mộ Nhã Triết trông thấy lo âu trong mắt anh ta, nghĩ đến chuyện này, vẫn quấy nhiễu anh rất lâu, anh nói, “Cậu đừng lo lắng.”
“Sao em không lo lắng được chứ? Lâu như vậy không có động tĩnh gì, không tìm được giác mạc thích hợp.”
“Anh đang đợi.”
“Vậy nếu không đợi được thì sao?”
Hoa Cẩm lại càng lo lắng, “Thi Thi muốn nhìn thấy Tiểu Nguyệt Dao, đều là một nguyện vọng xa xỉ! Em nhìn mà đau lòng, hy vọng chị ấy có thể nhanh chóng làm phẫu thuật.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, rơi vào trầm mặc.
Hoa Cẩm thấy anh trầm mặc, còn tưởng rằng anh cũng vì chuyện này mà buồn rầu, nhịn không được nhỏ giọng nói một câu, “Nếu như không đợi được, thật sự không tìm thấy, dùng… Của em…?”
Anh ta mới nói ra, Mộ Nhã Triết lập tức ngẩn người, vô cùng kinh ngạc, “Của cậu?”
“Dạ!”
Hoa Cẩm nặng nề gật đầu, lập tức giải thích, “Anh rể, anh yên tâm, em tình nguyện! Nếu có thể làm cho Thi Thi nhìn thấy, em tình nguyện trả giá bằng giác mạc của em! Hơn nữa, cũng không cần lo lắng em sẽ không nhìn thấy, em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói, dù còn lại một giác mạc, cũng có thể thấy được.”
“Không được!”
Mộ Nhã Triết cảm thấy vô cùng hoang đường, không nghĩ tới thằng nhóc này, không chỉ nói ra miệng, còn hỏi qua bác sĩ trước rồi.
Hoa Cẩm lại hỏi lại, “Vì sao lại không được?”
Anh nói, “Chẳng lẽ bác sĩ không nói cho cậu biết, giác mạc của người sống, không thể lấy được sao?”
Hoa Cẩm giật mình.
Chuyện này, anh ta đúng là không hiểu rõ, chỉ hỏi qua bác sĩ, nếu là giác mạc một con mắt, có thể tiến hành phẫu thuật hay không, bác sĩ trả lời chắc chắn, anh ta nghĩ, nếu thật sự không tìm được giác mạc thích hợp, như vậy, anh ta dùng hai mắt của mình, đổi lấy mắt Vân Thi Thi.
“Anh rể, nếu dựa vào quan hệ mà nói, sẽ không thành vấn đề gì đâu? Em đã ký thỏa thuận, nếu em tự nguyện, cũng sẽ không có tranh chấp gì.”
“Cậu điên rồi sao?”
Mộ Nhã Triết trách, “Nếu để cô ấy biết rõ, dùng giác mạc của cậu đi đổi, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”
“Đương nhiên không thể nói cho chị ấy biết rồi!”
Hoa Cẩm nói chắc như đinh đóng cột, “Anh rể, em từng đồng ý với Thi Thi, nếu có một ngày, chị ấy thật sự không nhìn thấy, em sẽ là đôi mắt của chị ấy!”
Mộ Nhã Triết ngắt lời anh ta nói, “Không được, không được là không được.”
“Anh rể!”
Hoa Cẩm có chút tức giận, “Nếu biết anh không đồng ý, em đã không nói cho anh biết.”
“Anh có người cung cấp giác mạc.” Mộ Nhã Triết đột nhiên xen lời anh ta nói.
Hoa Cẩm kinh ngạc một phen, “Cái gì?”
“Anh có người cung cấp giác mạc!”
Anh nói như vậy, Hoa Cẩm tất nhiên không tin, còn tưởng rằng vì muốn anh ta bỏ qua chuyện này mới nói như vậy, anh ta hỏi lại, “Đã có, vì sao còn chưa phẫu thuật ghép giác mạc? Hơn nữa, anh đã có người cung cấp giác mạc, giác mạc rời khỏi người, chỉ có thời hạn 48 tiếng, anh rõ ràng là nói để em bỏ qua chuyện này!”
Mộ Nhã Triết nhếch môi, lạnh lùng nói, “Anh không muốn dùng giác mạc của người kia, vì anh cảm thấy giác mạc đó bẩn. Cho nên, anh đang đợi, đợi đến lúc thật sự không được còn cách nào khác, mới suy nghĩ đến giác mạc của người kia.”
“Người kia?”
Hoa Cẩm càng nghe càng như lọt vào sương mù, “Người nào ạ?”
Mộ Nhã Triết cũng quyết định không gạt anh ta, anh nói, “Đi với anh đến một chỗ, được không?”
“Dạ…”
Mộ Nhã Triết mang anh ta đến Ngự Long Loan.
Hoa Cẩm đi theo anh vào tầng hầm, anh gọi điện thoại, lập tức có người mở cửa cuốn lên, hai người đàn ông ra đón, tươi cười đầy mặt, “Tổng giám đốc Mộ, anh đến rồi sao?”
“Người thế nào rồi?”
“Bộ dạng vẫn giống như trước, nhưng mà đồng ý ăn chút đồ rồi, ăn không nhiều lắm, dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì.”
Hoa Cẩm ở một bên nghe không hiểu ra sao, Mộ Nhã Triết quay đầu lại nhìn anh ta nói, “Vào đi.”
Hai người đi vào, lại thấy trong kho hàng, được cải tạo thành nhà giam, ngăn cách cửa sắt, Hoa Cẩm liếc nhìn trên giường, có một người phụ nữ vừa bẩn vừa gầy bị trói.
Sở dĩ nói là bẩn, vì từ ngày Vân Na vị nhốt, chưa từng tắm qua, bộ quần áo bẩn thỉu dơ dáy, dính chút đồ cô ta nôn ra và bụi, cho dù bình thường đều có người lau cho cô ta, nhưng mà truyền dịch dinh dưỡng, thể chất của cô ta sẽ phản kháng, có đôi khi sẽ nôn mửa.
“Ai vậy…”
“Vân Na.”
Hoa Cẩm lập tức bừng tỉnh đại ngộ!
Anh ta biết Vân Na này, càng biết, Cố Tinh Trạch ૮ɦếƭ và Vân Thi Thi bị mù, có liên quan đến người phụ nữ này!
Anh ta lập tức hiểu rõ, Mộ Nhã Triết đem cô ta nhốt ở đây là có mục đích gì.
Là vì nuôi đôi mắt cô ta!
Anh ta ngầm cảm thán, người đàn ông này, cũng thật sự quá xấu xa, để Vân Nà này lại, giam cô ta, đợi cho Vân Thi Thi có thể làm phẫu thuật, mới lấy giác mạc của cô ta, ghép cho Vân Thi Thi.
“Nhưng anh cảm thấy đôi mắt của cô ta bẩn. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối không dùng giác mạc của cô ta.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Cho nên anh đang đợi giác mạc thích hợp. Tính toán tệ nhất, là lấy giác mạc của cô ta ghép cho Thi Thi, cậu đừng nên suy nghĩ bậy bạ, anh là người đàn ông của cô ấy, muốn đi cùng cô ấy cả đời! Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy!”
Lúc này Hoa Cẩm mới yên tâm, gật gật đầu.
Vân Na nhìn thấy Mộ Nhã Triết, bắt đầu kích động di chuyển, ngồi dậy kêu gào với anh, “Mộ Nhã Triết! Rốt cuộc thì anh muốn giam tôi đến khi nào? Anh nói cho tôi biết! Rốt cuộc thì anh có mục đích gì?”
“Đi thôi, nơi này bẩn.”
Mộ Nhã Triết không muốn ở lại lâu, Hoa Cẩm gật gật đầu, hai người xoay người, quyết định rời đi.
Sau lưng, Vân Na khàn giọng nói, “Mộ Nhã Triết, nếu anh còn là đàn ông, có giỏi thì giết tôi đi! Anh giam giữ tôi rốt cuộc là có mục đích gì? Anh nói đi!”
Mộ Nhã Triết làm như không nghe thấy, cùng Hoa Cẩm rời đi.
Vân Na trông thấy bóng dáng Mộ Nhã Triết và Hoa Cẩm rời đi, càng lúc càng tan vỡ, cô ta gào thét, “Mộ Nhã Triết! Anh thả tôi ra đi! Tôi biết mình sai rồi, tôi không muốn sống những ngày như vậy! Anh đừng đi! Cầu xin anh! Thả tôi ra!”
Nhưng mà đáp lại cô ta, là tiếng cửa cuốn dần đóng lại, cô ta lại bị ngăn cách với thế giới, Vân Na tuyệt vọng ngồi ở trên giường, muốn khóc, nhưng mà không chảy ra được nước mắt!
Lòng tuyệt vọng, lại rơi vào đáy cốc!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc