Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1534

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trái tim của cậu không tốt, mỗi khi đổi mùa, nếu không tiến hành điều trị, trái tim sẽ đập nhanh và loạn nhịp, bởi vậy, cậu uống thuốc Đông y nhiều ngày rồi.
Người uống thuốc Đông y, trên người dù ít hay nhiều, đều dính một chút vị thuốc Đông y, bình thường có lẽ ngửi không thấy, bởi vì giữ một khoảng cách, vị thuốc Đông y cực kỳ nhạt, nhưng mà đến gần, lại có thể ngửi được mùi rất rõ ràng.
Bởi vậy, Nguyệt Dao được cậu ôm vào trong ***, ngửi được mùi rất rõ ràng, lúc này mới bài xích cậu ôm.
Đứa bé còn nhỏ, còn không nói được, bởi vậy chỉ có thể dùng tiếng khóc để bày tỏ bất mãn của mình.
Thím Nguyệt chỉ nói ra một chút nghi ngờ của mình, vì trấn an cậu, để cậu đừng để chuyện này ở trong lòng, nhưng mà Hữu Hữu yêu thương em gái, lại nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng.
Buổi tối khi về đến nhà, người giúp việc đưa thuốc Đông y đã nấu xong đến, để ở trên bàn, nói với cậu, “Hữu Hữu, uống thuốc đi.”
Sau khi Vân Thi Thi sinh xong, được Mộ Nhã Triết sắp xếp ở trung tâm ở cữ số một của thủ đô, ở cữ, không ở nhà mấy ngày, cho nên thuê người giúp việc đến lo liệu cuộc sống thường ngày của hai đứa bé.
Hữu Hữu đi tới, nhìn thoáng qua thuốc Đông y, đột nhiên lại nhớ đến bộ dạng em gái gào khóc, trái tim lại đau nhức!
Đều tại thuốc Đông y này.
Cậu cực kỳ hận bát thuốc này.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không biểu lộ quá nhiều, cậu nói với dì giúp việc, “Dì à, cháu mang về phòng uống nha.”
“Được, cẩn thận nóng đấy nha, nguội một chút hãy uống, không cần gấp gáp!”
“Dạ.”
Hữu Hữu bưng bát thuốc đi về phòng, người giúp việc lại còn dặn dò, “Cẩn thận một chút, đừng làm đổ!”
“Dạ, cháu biết rồi!”
Hữu Hữu bưng bát thuốc trở về phòng, đóng cửa lại, cúi đầu để sát mũi vào ngửi, nhất thời nhíu mày.
Quả thật, thuốc Đông y thật sự rất khó ngửi.
Nếu không phải cậu ngửi quen rồi, cũng thường xuyên uống, bằng không cậu cũng không chịu nổi hương vị này.
Nhớ đến Nguyệt Dao, cậu do dự một lúc lâu, sau đó đi đến bên giường, mở cửa sổ ra, bưng chén thuốc để ra ngoài cửa sổ, đổ hết thuốc trong bát xuống bồn hoa.
Cậu rất thông minh, biết để lại một chút, không đổ sạch hết, bởi vì mỗi khi cậu uống, đều còn lại chút cặn thuốc, nếu sạch sẽ, sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
Ngồi ở trong phòng nửa tiếng, lúc này cậu mới bưng bát thuốc đi ra ngoài, để ở trên bàn, nói với người giúp việc, “Cháu uống xong rồi!”
Người giúp việc ôm quần áo đã giặt sạch đi tới, không có nghĩ nhiều, gật gật đầu nói, “Đặt ở đó đi, lát nữa dì sẽ rửa!”
“Dạ! Cháu cảm ơn dì.”
“Đứa nhỏ này, sao lại nói khách khí thế!”
Hữu Hữu săn sóc, làm cho bà ấy cảm nhận được ấm áp, cho nên không để ý hành động của đứa bé làm ở sau lưng!
Tiểu Dịch Thần còn đang ở thư phòng đọc sách, những lời Hữu Hữu nói mấy ngày hôm trước, cậu vẫn còn để ở trong lòng, bởi vậy buổi tối, cậu cố gắng học tập, lấy đề toán ra, vắt óc suy nghĩ tính toán.
Hữu Hữu vào phòng vệ sinh, lúc tắm rửa, cậu dùng sữa tắm nhiều hơn, bôi lên người mình, mãi đến khi tắm lần hai, lúc lau sạch thân thể, cậu còn cố ý ngửi ngửi mình, thật sự lo lắng, lại vụng trộm lau người mình một chút nữa, đảm bảo người mình toàn mùi thơm, lúc này cậu mới thay áo ngủ, đi vào thư phòng.
Tiểu Dịch Thần còn đang làm đề toán, đột nhiên nhìn thấy sách bài tập của mình bị một bóng đen che phủ.
Cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy hai tay Hữu Hữu chống nạnh đứng cạnh bàn, thần bí hỏi, “Trên người em có thơm không?”
“Trên người em có thơm không?”
Khóe mắt Tiểu Dịch Thần giật giật, thật sự ngửi ngửi.
“Ừm! Mùi thơm của sữa tắm!”
“Còn mùi thuốc Đông y không?”
Hữu Hữu nhắc tới chuyện này, Tiểu Dịch Thần mới giật mình nói, “Không có, không ngửi thấy nữa rồi!”
Kỳ quái, mỗi lần uống thuốc xong, trên người Hữu Hữu đều có mùi thuốc Đông y rất đậm.
Cậu có chút khẩn trương hỏi: “Sao lại thế này, không phải là em không uống thuốc đấy chứ?”
“Em uống rồi!”
“Thật không?”
Mỗi lần cậu uống thuốc xong toàn thân đều đầy mùi thuốc Đông y.
“Em đừng có lừa gạt anh, nếu dừng uống thuốc, sẽ…”
“Em đã nói là em uống rồi mà!”
Hữu Hữu còn nói, “Em bôi rất nhiều sữa tắm, còn xịt rất nhiều nước hoa. Trên người thơm như vậy, em gái sẽ không ghét bỏ em!”
Tiểu Dịch Thần cười, gật gật đầu.
Hữu Hữu không vội ôm lấy Nguyệt Dao, ngày kế tiếp lại vụng trộm dừng uống thuốc, mãi đến khi ngừng uống thuốc Đông y hai ngày, trên người không còn mùi thuốc Đông y, cậu mới thả lỏng.
Chỉ là, khi cậu đứng trước giường trẻ sơ sinh, cúi đầu nhìn vật nhỏ nằm ở trong giường trẻ sơ sinh, mở to mắt nhìn, cậu lại có chút sợ hãi rồi!
Cậu lại nghiêm túc giơ tay mình lên, ngửi ngửi ống tay áo, không ngửi thấy mùi thuốc Đông y, lúc này mới hít một hơi khí lạnh, cười khẽ.
Bởi vì cậu sợ, bây giờ trên người cậu không còn vị thuốc Đông y, lúc này, lý do bởi vì thuốc Đông y mà bài xích không được thành lập rồi!
Nếu em gái lại khóc thì làm sao bây giờ?
Đó chính là thật sự chán ghét cậu rồi!
Cậu sợ em gái không thích cậu!
Tiểu Dịch Thần cổ vũ nói, “Hữu Hữu, em thất thần làm gì thế? Không phải em nói muốn ôm em gái sao?”
Hữu Hữu băn khoăn mãi, xoắn xuýt một lúc lâu, lúc này mới cẩn thận ôm Nguyệt Dao vào trong ***.
Nhìn đứa bé ở trong lòng, thấy đứa bé ngây thơ ngậm ngón tay mình, mở to đôi mắt tò mò nhìn cậu, tim Hữu Hữu đột nhiên đập nhanh hơn, lo lắng một giây sau đứa bé sẽ khóc!
Mộ Nhã Triết ở một bên nhìn cậu, lúc thấy Hữu Hữu ôm Nguyệt Dao, biểu tình vô cùng thành kính và nghiêm túc, giống như trong *** cậu, là thiên sứ nhỏ, người nào cũng không thể khinh thường!
Bé con mở to mắt nhìn cậu, cậu cũng nhìn bé con, Hữu Hữu bị bé con tò mò nhìn chằm chằm, có chút cảm giác hơi thở dừng lại.
Khuôn mặt đứa bé còn chưa nẩy nở, trên mặt đầy thịt, lúc này mới chân chính là trẻ sơ sinh mập mạp, đôi mắt có chút sưng, nhưng mà đôi mắt đó, lại đen giống như mã não, lộ ra khí tức linh động, giống như ngưng tụ nước suối trong suốt trên đời này!
Ngay lúc cậu khẩn trương, đã thấy vật nhỏ ở trong lòng cười với cậu, đôi mắt tròn tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười trẻ con, không có âm thanh, làm cho trái tim người ta đều sắp hòa tan!
Lúc bé con cười rộ lên, còn rất xinh đẹp, trong nháy mắt, Hữu Hữu thật sự cảm thấy giống như thiên sứ đang mỉm cười với mình!
Cảm xúc khẩn trương trên mặt cậu lập tức biến mất không thấy nữa, cậu kích động ngẩng đầu, nói với Mộ Nhã Triết, “Cha à! Em gái cười với con đó!”
“Cha thấy rồi!”
Hữu Hữu cực kỳ cảm động, dịu dàng cọ xát mặt đứa bé, phát ra tiếng cười thanh thúy.
“Em gái, anh là anh trai em…! Anh tên là Hữu Hữu, xin chào.”
Hữu Hữu nâng mắt, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt mềm mại của Tiểu Nguyệt Dao, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa ý cười cưng chiều.
Cậu nhẹ nhàng hà hơi như lan, “Nguyệt Dao, hoan nghênh em đến!”
Hoan nghênh em đi đến thế giới này!
Hoan nghênh đi đến bên cạnh anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc