Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1514

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Đánh cho tôi."
Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc xéo cô ta, bâng quơ nói một câu, giống như đang ra lệnh đánh một con chó.
Tống Ân Nhã nghe thấy, thân mình không tự chủ được liền cuộn lại, không ngừng lui về phía sau, vội vàng lắc đầu khóc ròng nói: "Không cần... Không cần..."
Tống Chính Quốc phản ứng kịp, mắt thấy mấy người vệ sĩ vây Tống Ân Nhã vào giữa, ông ta sốt ruột lo lắng thay con gái, lập tức xông lên trước, bảo vệ Tống Ân Nhã, đúng tình hợp lí nói, "Làm bừa! Cố Cảnh Liên, ở đây trước mặt bao nhiêu người, anh không được làm xằng làm bậy! Anh ra tay với một người phụ nữ tay không tấc sắt thì có còn là đàn ông hay không!?"
Tống Chính Quốc mở miệng đều vô cùng cứng rắn.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhíu mày, mặt không chút thay đổi nói, "Tống Chính Quốc, đừng có giở giọng quan(hách dịch) trước mặt tôi, cút ngay, nếu không ông cũng sẽ bị đánh."
"Anh dám!"
Tống Chính Quốc đương nhiên không tránh ra, vẻ mặt đầy uy nghiêm, "Tôi ở trong này, ai dám làm càn?!"
Lời này của ông ta có thể nói là vô cùng chính nghĩa, nhưng ông ta đã tính sai một điểm.
Làm mấy trò này trước mặt Cố Cảnh Liên chẳng khác nào đang làm trò hề.
Cố Cảnh Liên là ai?
Một người đàn ông như thế sẽ chịu bị uy hiếp?!
Cố Cảnh Liên cười lạnh, chẳng muốn tốn nước miếng, ra lệnh: "Đánh hết."
Vừa dứt lời, mấy vệ sĩ lập tức tiến lên, một tay xách cổ áo Tống Chính Quốc, dơ tay hung hăng đấm xuống một quyền!
Một quyền này tập kích bất ngờ khiến cho cả đầu Tống Chính Quốc đều ong ong chấn động!
Tống Ân Nhã sợ tới mức hét lên một tiếng, nhưng một giây sau chính mặt cô ta cũng phải chịu một bạt tai khiến cho cả sườn mặt lệch sang một bên.
"Bốp!"
"Bốp!"
Bốn năm vệ sĩ vây quanh cha con Tống Chính Quốc, một quyền lại một quyền hạ xuống!
Giang Khởi Mộng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt, tê tâm liệt phế hét lên một tiếng, bà ta hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này!
Bà ta lê đến trước mặt Cố Cảnh Liên, "bụp" một tiếng, quỳ gối trước mặt anh ta, gắt gao kéo lấy ống quần anh ta, khổ sở cầu xin, "Tổng giám đốc Cố, có chuyện gì từ từ nói! Không cần đánh! Không cần đánh!"
Cố Cảnh Liên một cước đá văng bà ta, lạnh lùng nói, "Cút!"
Anh ta đá một cước, phải biết xuất thân từ nhà họ Cố, từ nhỏ đã được huấn luyện võ thuật vô cùng nghiêm khắc, một cước này, Giang Khinh Mộng liền giống như quả bóng cao su lăn đến tận góc tường mềm nhũn, đau đến ruột gan đảo lộn!
"Mẹ..."
"Cứu mạng... Cứu mạng..."
Tiếng khóc thất thanh của Tống Ân Nhã vẫn còn văng vẳng bên tai.
Giang Khởi Mộng chưa từ bỏ ý định một lần nữa bò đến bên người Cố Cảnh Liên, không ngừng dập đầu nói, "Tổng giám đốc Cố tha mạng! Nếu cứ đánh tiếp như vậy sẽ ૮ɦếƭ người! Thời gian trước Ân Nhã vừa mới sanh non, thân thể vẫn cực kỳ suy yếu! Cứ tiếp tục như vậy, sẽ ૮ɦếƭ... Hu hu hu... Không cần đánh! Không cần đánh! Tôi van cầu ngài... Không cần đánh!"
Cố Cảnh Liên vẫn thờ ơ, làm như không thấy, lãnh huyết vô tình giống như một bậc đế vương.
Tiểu Bảo ôm vai anh ta, nhìn một màn này, không đành lòng nhìn nhiều, ánh mắt cậu sâu sa nhìn về phía Cố Cảnh Liên, từ góc độ của cậu chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt anh ta.
Vô cùng đẹp trai, lạnh lùng vô tình, nhưng cho dù tuổi còn nhỏ, cậu cũng hiểu người đàn ông này chính là muốn làm chỗ dựa cho cậu!
Chỗ dựa.
Cái từ này cũng thật quá xa lạ.
Từ nhỏ, bởi vì không có cha nên cả thời thơ ấu, cậu đều bị những đứa trẻ khác xa lánh, bắt nạt, mở miệng một tiếng liền gọi đồ con hoang, thời thơ ấu đều sống trong áp bức và lăng nhục.
Ngoại trừ Sở Hà, không có ai làm chỗ dựa cho cậu.
Nhưng mà hôm nay, cậu mới được nếm tư vị người khác bảo vệ, người đàn ông này, ra mặt vì cậu, dạy dỗ người phụ nữ xấu xa bắt nạt cậu.
Trong mắt cậu, người đàn ông này rất xấu, ngạo mạn, máu lạnh, có đôi khi còn cực kỳ hung dữ với cậu, động một tí là nói ra những lời làm cậu sợ hết hồn!
Nhưng mà hóa ra, tư vị có chỗ dựa, lại ấm áp như vậy!
Đôi mắt Tiểu Bảo có chút ươn ướt!
Cậu giơ tay lên, cẩn thận xoa xoa đôi mắt đỏ, thút tha thút thít hít hít mũi.
Cố Cảnh Liên quay đầu, thấy cậu đỏ cả mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu nhìn anh ta, giống như bị ấm ức rất lớn!
Người đàn ông lại càng tức giận hơn, còn tưởng rằng cậu cảm thấy ấm ức, mối hận trong lòng càng nan giải!
Anh ta quay đầu, lại ra lệnh, “Trên tay không đủ lực sao? Đánh mạnh cho tôi.”
Vệ sĩ vừa nghe, nào dám chậm trễ, lực trên tay càng lúc càng mạnh hơn!
Chỉ một lát, mặt Tống Chính Quốc đã sưng thành đầu heo, mà Tống Ân Nhã cũng không có chỗ nào tốt, mặt mũi bầm dập, muốn khóc cũng không khóc được, bị đánh cho vô cảm rồi.
Giang Khởi Mộng lại càng khóc to hơn, nước mắt giàn giụa, không ngừng dập đầu, trán bị đập sưng lên, bị đập rách cả da. Cố Cảnh Liên cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bà ta lấy một cái.
Bà ta lại đến bên chân Mộ Lâm Phong, luôn cầu xin mãi, “Nhị gia! Ông nhanh nghĩ biện pháp đi mà! Nếu tiếp tục như vậy, Chính Quốc và Ân Nhã sẽ bị đánh ૮ɦếƭ mất!”
Từ đầu đến cuối Mộ Lâm Phong nhìn một màn này, vẻ mặt vô cùng lo lắng, trong lòng lại không rét mà run!
Ông ta nhìn Cố Cảnh Liên, một người đàn ông trẻ tuổi như vậy, trái tim lại lạnh lẽo, tàn bạo như thế.
Người ta đồn, Cố Cảnh Liên trẻ tuổi, tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích, cho dù không từ thủ đoạn, cũng không tiếc!
Ông ta từng nghĩ, những lời đồn này chắc là nói phóng đại lên thôi!
Nhưng mà chính mắt chứng kiến, ông ta mới biết người đàn ông này còn tàn nhẫn hơn ông ta tưởng tượng nhiều!
Mộ Lâm Phong đột nhiên cảm thấy sợ nổi da gà, càng kiêng kị Cố Cảnh Liên hơn.
Nhưng mà, cho dù ông ta già rồi, nhưng đầu óc vẫn rất tốt!
Ông ta nhìn ra được, lửa giận của Cố Cảnh Liên, rốt cuộc là hướng tới người nào!
Mục tiêu của anh ta rất chuẩn, chắc là Tống Ân Nhã đắc tội anh ta, thế cho nên anh ta không sợ đắc tội với nhà họ Mộ, cũng phải trừng trị cô ta!
Lúc này, sao ông ta có thể tiến lên ra mặt vì Tống Ân Nhã được chứ?
Nếu ở đầu ngọn gió đắc tội với Cố Cảnh Liên, lửa giận lại lan đến đầu Mộ thị, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi ૮ɦếƭ, nhà họ Mộ cũng không có kết cục tốt!
Mộ Lâm Phong giả vờ không biết mọi chuyện. Ông ta biết rất rõ, lúc này tất nhiên phải giữ vững lập trường, nhỡ đâu ở thời khắc quan trọng như vậy, cắt ngang một bước, rước họa vào thân!
“Khởi Mộng, không phải bà cũng rõ ràng rồi sao, Cố Cảnh Liên là người như thế nào? Cậu ta vì đạt được mục đích, cho đến bây giờ đều không từ thủ đoạn! Không bằng bà hỏi con gái của bà, rốt cuộc đắc tội nhà họ Cố thế nào? Nhanh mà nhận lỗi giải thích đi!”
Giang Khởi Mộng lại càng mờ mịt, khóc ròng nói, “Tôi cũng không biết! Nhà họ Tống và nhà họ Cố, dùng tám gậy tre đánh cũng không tới mà!”
“Vậy sao nhà họ Cố lại vô duyên vô cớ, gây khó dễ cho nhà các người?”
Giang Khởi Mộng chẳng quan tâm nhiều như vậy, cầu xin mãi, “Nhị gia, bây giờ không phải lúc nói những chuyện này! Ông nhanh đi cầu xin cậu Cố đi, nếu không, Ân Nhã nhất định sẽ bị đánh ૮ɦếƭ! Nói thế nào, Ân Nhã cũng là cháu dâu của ông! Nhìn thấy tình hình như vậy, ông cũng phải giúp đỡ một chút chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc