Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1509

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Yến Thừa nhận hoa, hàng mi anh tuấn cau lại, có chút lạnh nhạt.
Anh ta chậm rãi đi tới cửa, mọi việc thuận lợi, đến khuê phòng của Tống Ân Nhã, anh ta gõ cửa, Tống Ân Nhã ngồi trên giường, áo cưới trắng tinh giống như một đóa hoa bách hợp, cái cổ dài phô ra.
Cô ta cúi đầu, chiếc khăn phủ đầu che lên, nhìn xuyên qua tấm lụa mỏng, cô ta ngước mắt, nhìn thẳng vào anh ta, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
Anh ta cưới, là nhận lệnh làm việc.
Mà cô ta gả cho anh ta, cùng là bị dồn vào chân tường mà thôi.
Hai người kết hợp, căn bản là không có bất kỳ tình cảm nào, vì vậy, không giống với những hôn lễ khác, cô dâu chú rể ngọt ngào lãng mạn mà nhìn nhau, mà hai người ánh mắt nhìn nhau như người xa lạ vậy!
Giống như quy trình, Mộ Yến Thừa dắt Tống Ân Nhã tới trước xe hoa, hai người ngồi ghế sau, cắt đứt tất cả ồn ào bên ngoài, Tống Ân Nhã rốt cục lên tiếng: "Tôi vốn cho rằng, hôn lễ ngày hôm nay, anh sẽ không tới!"
Mộ Yến Thừa không nói.
Tống Ân Nhã nhìn thoáng qua anh ta, cười lạnh: "Mộ Yến Thừa, anh không cần phải dùng loại sắc mặt này đối với tôi! Anh cho rằng, tôi nguyện ý gả cho anh sao? Còn chưa có đâu..."
Mộ Yến Thừa quay đầu nhìn cô ta, thâm ý phản bác: "Cô có cảm thấy, vào đúng ngày kết hôn, cô dâu lại bị bỏ rơi giữa đường, sẽ là một chuyện thú vị thế nào?"
Tống Ân Nhã chợt mở to mắt: "Anh dám, anh dám bỏ tôi lại?"
"Tống Ân Nhã, cô biết, tôi ghét nhất là nét mặt đắc chí của kẻ tiểu nhân! Ném cô khỏi xe, còn sợ làm bẩn tay tôi đó!"
Tống Ân Nhã nghe anh ta nhục mạ, thẹn quá hóa giận, cười nhạt nói: "Sau khi kết hôn, anh có bản lĩnh thì đừng chạm tới tôi!"
"Tốt!"
Mộ Yến Thừa khinh miệt nói: "Tôi vừa nghĩ tới vợ của mình, đã từng vì một người đàn ông khác mà đi *** nhân tạo! Liền cảm thấy như mình vừa nuốt phải 1000 con ruồi vậy!"
Tống Ân Nhã trả lời lại một cách mỉa mai: "Còn anh? Anh cho rằng anh có điểm nào tốt? Mộ Yến Thừa anh xuất thân cao quý cỡ nào, lại đi nhìn trúng một kỹ nữ cao cấp."
"Kỹ nữ?" Ánh mắt Mộ Yến Thừa nguy hiểm.
"Làm sao, tôi nói sai à? Lẽ nào Mạnh Tinh Tuyết không phải?"
Tống Ân Nhã chán ghét nói: "Vòng giải trí là một cái vũng bùn, xuất thân trong đó đều phải có tâm cơ thâm độc, là kỹ nữ cao cấp! Tôi xem Mạnh Tinh Tuyết quả là danh bất hư truyền! Cô ta rốt cuộc có thủ đoạn gì, có thể mê hoặc anh xoay vòng vòng như vậy! Anh và Mộ Nhã Triết có gì khác nhau! Đều bị mấy ả đê tiện đó che mờ mắt! Nhưng dù sao, người anh trai của anh, còn có chút thủ đoạn cùng tài năng, rời khỏi Mộ Thị vẫn có thể bảo toàn địa vị của mình, còn anh thì sao? Anh cùng lắm chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi!"
"Câm miệng!"
Tống Ân Nhã trong lúc bực bội, nào có thể câm miệng, lại càng nói lớn hơn: "Mộ Yến Thừa, anh chính là phế vật! Anh còn vọng tưởng so sánh với Mộ Nhã Triết sao? Cả đời này, anh cũng không bằng một ngón tay của anh ấy đâu!"
Mộ Yến Thừa vô cùng tức giận, chợt vươn tay P0'p chặt cổ cô ta, gầm lên: "Tống Ân Nhã, cô đừng nghĩ tôi không dám làm gì cô!"
Tống Ân Nhã không cho là đúng, nhìn anh ta chằm chằm, càn rỡ nói: "Động thủ sao? Anh có bản lĩnh thì làm đi! Tôi là vợ của anh, anh có bản lĩnh P0'p ૮ɦếƭ tôi sao? Để cho cả thế giới nhìn, xem anh là người như thế nào!"
"Cô!"
"Tôi tin anh không dám động thủ đâu!"
Mộ Yến Thừa mạnh mẽ đẩy cô ta ra, bàn tay run rẩy nắm chặt quả đấm, bỗng dưng anh ta khẽ cười, nói: "Cô sao? Tống Ân Nhã cô không phải vẫn luôn tự xưng mình là con nhà quyền quý có gia giáo? Vì yêu mà bị coi thường, không tiếc dùng đứa bé để trói buộc người ta! Còn nghĩ đến cách *** trong ống nghiệm, thật bỉ ổi, không từ thủ đoạn để có thể mang thai con anh ta! Kết quả thì sao?Cô dùng một tấm chân tình, nhưng Mộ Nhã Triết căn bản chẳng thèm ngó tới. Cô nói Vân Thi Thi ti tiện như thế nào, nhưng một cọng tóc người ta cô cũng không bằng! Ở trong mắt cô, Vân Thi Thi ti tiện, thấp kém như bùn, nhưng trong mắt anh ta, cô ấy lại là bảo vật. Còn cô? Có làm gì đi chăng nữa cũng không đổi được một cái liếc mắt của anh ta."
"Mộ Yến Thừa!" Ánh mắt Tống Ân Nhã đầy thê lương: "Không cần nói nữa!"
"Như thế nào, chọc đúng nỗi đau của cô!? Tống Ân Nhã, chấp nhận sự thật đi!? Cô chỉ là một người đàn bà *** rẻ tiền, ai cũng khinh thường cô. Cô luôn cảm thấy mình có bao nhiêu ưu việt nhưng trên thực tế, trong mắt nhiều người từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là một trò hề!"
Mộ Yến Thừa thật sự rất miệng độc.
So với Mộ Nhã Triết tao nhã lời nói ác độc, lời độc ác anh ta nói ra không chút đắn đo.
Tống Ân Nhã bị chửi đến thương tích đầy mình!
Cô ta nhịn xuống nước mắt, trong cổ họng như có thứ gì bị nghẹn lại, nuốt không trôi, lửa giận tích tụ tại ***g *** không có chỗ phát tiết.
Mộ Yến Thừa cũng chẳng buồn phí võ mồm với cô ta, việc anh ta phải cưới cô ta cũng chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Xe chạy đến cửa khách sạn, cửa xe mở ra, Mộ Yến Thừa đi thẳng xuống xe, đứng ở cửa xe cũng không có ý định đỡ cô ta xuống!
Tống Ân Nhã tự xách váy xuống xe, vừa xuống xe, vô số phóng viên giơ cameras nhanh tay chụp ảnh bọn họ, bên tai là những lời nói không chút dễ nghe.
"Cậu cả nhà họ Mộ hình như không để người vợ này trong lòng hay sao đó?!"
"Cậu xem ánh mắt anh ta thật lạnh lùng, thật giống như không vừa lòng với cô dâu! Tình cảm đôi vợ chồng mới cưới này có vẻ không được hòa thuận lắm."
"Hai người này làm đám cưới hẳn không phải vì tình cảm đi? Cô dâu cũng không cười, xem ra cũng không tình nguyện."
"Không tình nguyện? Tống Ân Nhã có gì mà không tình nguyện!? Nhà họ Mộ tuy là quý tộc sa sút nhưng dầu gì cũng là gia đình quyền quý đứng đầu, là thế gia trăm năm, nhà họ Tống xem như là trèo cao nhà họ Mộ đi?! Tống Ân Nhã này gả vào nhà giàu, hẳn phải cười toe toét mới đúng!"
"Phỏng chừng là bị Mộ Yến Thừa lạnh nhạt, lúc này mới có chút rầu rĩ không vui?!"
"Chậc chậc! Thực dọa người! Tôi thấy có khi là nhà họ Tống muốn nịnh bợ nhà họ Mộ nên mới bám vào cọc hôn sự này!”
Tống Ân Nhã nghe những lời nói nhảm này lại càng thêm tâm phiền ý loạn, sắc mặt tối sầm lại.
"Tổng giám đốc Mộ, ít nhiều cũng có truyền thông ở đây, hay là ngài lại đỡ cô dâu một chút đi!?”
Mộ Yến Thừa lạnh lùng nói, "Cô ta có chân, còn không tự đi được à?"
"Áo cưới cô dâu rất dài cộng thêm đi giày cao gót, rất bất tiện."
Lúc này Mộ Yến Thừa mới đi qua, đứng ở bên người cô ta, mặt không chút thay đổi vươn tay.
Tống Ân Nhã vươn tay, khoác tay anh ta, cơ thể cứng nhắc.
Hôn lễ được tổ chức theo kiểu phương tây, cả khách sạn được trang trí theo kiểu giáo đường, trước khi nghi thức diễn ra, cô dâu chú rể phải đứng ở cửa đón khách.
Mộ Lâm Phong ở trong hội trường, nhìn thấy Mộ yến Thừa cùng Tống Ân Nhã đến, thấy vẻ mặt chán ghét của bọn họ, sắc mặt ông ta không khỏi trầm xuống.
Ông ta tức giận đến gõ gõ gậy chống, chất vấn nói: "Khách mời cũng sắp đến rồi, hai người định dùng vẻ mặt này để đón khách quý sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc