Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1508

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Khi lên xe, Cố Cảnh Liên ôm Tiểu Bảo ngồi lên đù* mình, cậu dường như đối với cái gì cũng hiếu kỳ, dùng ngón tay chọc chọc, tò mò hỏi: "Chú? Trên xe cũng để vật này sao?"
Cái ghế này, vẫn là Cố Cảnh Liên yêu cầu bác Phúc sắp xếp.
Chiếc ghế Bingley từ Châu Âu, là dành riêng cho Cố Cảnh Liên, nhưng mà anh lại nghe bác Phúc nói, nếu có thêm Tiểu Bảo đi cùng, thì hơn hết vẫn nên lắp thêm một cái ghế an toàn.
Cố Cảnh Liên lúc đó chỉ là gật bừa, rồi hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.
Nhưng mà bác Phúc tỉ mỉ phát hiện, ngày thứ hai, Cố Cảnh Liên liền phái người thực hiện, lắc đầu, thở dài một cái.
Cậu chủ, lời nói có đôi lúc chua ngoa, tính phổi bò, biểu hiện với Tiểu Bảo bên ngoài thì là ghét bỏ, nhưng trên thực tế, vẫn vô cùng quan tâm.
Cố Cảnh Liên lạnh nhạt nhắc cậu: "Ngồi đàng hoàng!"
Người kiêu ngạo như anh, chắc chắn là sẽ không nói, là vì lý do an toàn của Tiểu Bảo mới làm như vậy!
Tiểu Bảo sau khi an phận chỗ ngồi, không nói.
Cố Cảnh Liên buộc dây an toàn cho cậu.
Dọc đường đi, tâm tình của Tiểu Bảo cực kỳ tốt, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng thấy đẹp.
Hai cái chân nhỏ của cậu không để ý, đạp một cái, đá phải người Cố Cảnh Liên.
Cố Cảnh Liên lập tức tức giận gõ đầu cậu một cái: "An phận một chút!"
Tiểu Bảo đau đến ôm chán, uất ức nhìn anh ta, nhổ nước bọt: "Chú làm sao lại *** như vậy? Nếu gõ đầu Tiểu Bảo như vậy, Tiểu Bảo sẽ thành người đần!"
Cố Cảnh Liên vẻ mặt lạnh nhạt: "Cháu đã đần như vậy rồi, có đần thêm chút nữa cũng không sao!"
Anh ta cũng có chút hoài nghi.
Trí thông minh của anh, dù gì cũng thuộc hạng cao.
Làm sao sinh được người con trai, lại không được di truyền gen IQ của anh vậy?
Theo bác Phúc nói, lúc mới vào nhà trẻ, cô giáo có hỏi, một quả táo rồi thêm hai quả táo nữa, cậu lại có thể trả lời là không!
Cô giáo có hỏi nguyên nhân, cậu liền hùng hồn trả lời đầy lý lẽ: "Bởi vì chúng đều bị con ăn! Vậy nên chắc chắn là bằng không rồi!"
Chỉ vì việc này, mà bác Phúc cười cả tuần không thôi.
Mà Cố Cảnh Liên thì tức giận, đưa cho cậu ba quả táo, bắt cậu ăn hết.
Ba quả táo, cậu sao có thể nuốt trôi?
Gặm, nhai cả nửa ngày, cũng không ăn được hết!
Cố Cảnh Liên hỏi cậu: "Một quả táo cộng thêm hai quả táo, là có mấy quả?"
Tiểu Bảo đếm đầu ngón tay, lại nhìn một quả táo trên bàn còn dư lại, uất ức nói: "Còn một quả táo!"
Cố Cảnh Liên suýt chút nữa bị cậu làm cho thổ huyết.
Làm sao có thể đần như vậy?
Tiểu Bảo lại nói như chuyện đương nhiên, "Chú biết cháu đần, còn cố ý sao?"
Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn cậu một cái: "Não của cháu bị chú gõ một cái nhừ tử rồi, cũng sẽ không ngu đi được đâu!"
"..."
Tiểu Bảo "ực" một tiếng, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nghe được sự uy hiếp ẩn chứa trong lời của anh, không dám lên tiếng!
Cái này...
Chú thật *** nha!
Một lời không nói đã muốn gõ đầu cậu nhừ tử...
Tiểu Bảo lấy hết dũng khí nói: "Trên ti vi nói không sai! Gần vua như gần cọp!"
Cố Cảnh Liên xoay người trừng cậu một cái, Tiểu Bảo cho rằng anh lại muốn động thủ, lập tức che tay lên đầu.
Bởi vì động tác đáng yêu của cậu, Cố Cảnh Liên trong khoảnh khắc, cong môi cười.
Tiểu Bảo thấy anh ta đang cười, chỉ vào khóe miệng của anh ta ngạc nhiên nói: " Oa! Chú, chú cũng cười sao? Cháu phát hiện chú cười lên thật đẹp trai..."
Lời còn chưa dứt, Cố Cảnh Liên liền cho cậu thêm một cái cốc đầu.
Tiểu Bảo đau đớn kêu gào một tiếng, uất ức xoa trán: "Hừ" một tiếng, không để ý đến anh ta nữa.
Không để ý tới, Cố Cảnh Liên liền rơi vào trầm mặc.
Dọc đường đi, anh nhìn chằm chằm vào văn kiện, xử lý công việc, chỉ thấy bánh bao nhỏ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng dãy nhà lướt qua, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
Bên trong xe mở radio, phát lên một tin tức: "Hôm nay, tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị - Mộ Yến Thừa cùng con gái thị trưởng thành phố - Tống Chính Quốc, Tống Ân Nhã tổ chức hôn lễ, tổ chức tại khách sạn 6 sao của nhà họ Mộ! Đến lúc đó, giới truyền thông sẽ tới rất đông, đưa tin về đám cưới được tất cả mọi người chú ý này..."
Nhà họ Mộ cùng nhà họ Tống, thuộc bốn đại gia tộc ở thủ đô, cuộc hôn lễ này, có thể nói là vô cùng long trọng.
Lúc sáng sớm, Tống Ân Nhã rời giường thật sớm, tắm rửa ăn mặc, sau đó tới phòng trang điểm.
Trang điểm, hóa trang, váy cưới...
Sau một loạt thao tác, Tống Ân Nhã mặc váy cưới lên người, đứng trước gương lặng lè nhìn bản thân mình.
Thời gian trước, bởi vì sinh non, cô mất đi cái thai trong bụng, thân thể chịu tổn thương nặng nề, rất là suy yếu, dù nửa tháng liên tiếp tu dưỡng nhan sắc, nhưng vẫn phải đắp lên mặt một lớp son phấn thật dày, mới miễn cưỡng cảm thấy hài lòng!
Chỉ là da mặt đã ổn, nhưng ánh mắt vẫn có chút ảm đạm.
Giang Khởi Mộng đi tới bên cạnh Tống Ân Nhã, thấy ánh mắt cô ta vô thần, nhẹ nhàng an ủi: "Ân Nhã, hôm nay là ngày vui của con, sao lại rầu rĩ như vậy, hình như có gì không vui sao?"
Tống Ân Nhã nhíu mày một cái, lại cố cười cười.
"Lào sao mẹ biết?"
"Mẹ nhìn sắc mặt con cứng ngắc như vậy, còn đang suy nghĩ việc đứa bé sao?"
Giang Khởi Mộng vừa dứt lời, Tống Ân Nhã liền cắn chặt môi, có chút không cam lòng.
Cô cắn răng nghiến lợi nói, "Vì đứa bé này, con đã đánh đổi bao nhiêu thứ! Lại không ngờ tới... Mộ Yến Thừa kia lại quả quyết như vậy!"
Giang Khởi Mộng an ủi: "Đứa bé không còn, thì sau này lại có! Chờ con chính thức gả cho Mộ Yến Thừa, con chính là bà chủ nhà họ Mộ! Huống hồ, dù gì cũng đã xảy ra rồi, cũng không nên nghĩ nhiều nữa! Sau này chỉ cần con lấy được lòng cậu ta, còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba..."
"Mẹ!"
Tống Ân Nhã càng nghe, càng thêm khó chịu: "Con có chút nghi ngờ, tất cả, đều là con muốn sao? Mộ Yến Thừa kia, tâm anh ta căn bản không đặt trên người con! Ngay cả qua loa cho xong, anh ta cũng lười biếng! Nếu không phải Mộ Thục Mẫn đó làm chủ, không còn đứa bé, anh ta chắc chắn sẽ mượn cớ muốn hủy hôn!"
"Con lập tức phải kết hôn với cậu ta rồi, nghĩ những cái này, không phải là dư thừa sao?"
Tống Ân Nhã lại nói: "Thật có thể thuận lợi kết hôn sao? Sao con cứ cảm thấy bất an như vậy?"
Giang Khởi Mộng đùa cô: "Con làm sao lại nói những lời như vậy? Giảm uy phong của mình, cuộc hôn nhân này, nhất định phải thành! Bằng không, những tâm huyết con bỏ ra, không phải đều chảy ra biển rồi sao?"
Tống Ân Nhã siết chặt nắm tay, gật đầu.
Xe hoa đỗ ở bên ngoài biệt thực nhà họ Tống.
Mộ Yến Thừa mặc đồ tây xuống xe, vẻ mặt lạnh lùng đứng ngoài cửa, có người đưa bó hoa tươi tới tay anh, thúc giục: "Giám đốc Mộ, đã đến giờ, nên đón cô dâu thôi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc