Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1506

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Một tuần tiếp theo, Sở Hà đều cố gắng nghỉ ngơi hồi phục.
Thẩn thể cô vốn tổn thương rất nghiêm trọng, như bác sĩ nói, ban đầu lúc còn làm việc ở Interpol, cũng đã chịu rất nhiều thương tích rồi.
Vì chế độ dinh dưỡng, bác Phúc mỗi ngày đều theo đơn thuốc được bác sĩ dặn, đi bốc thuốc nấu cho cô uống.
Thuốc Đông y rất đắng, Sở Hà rất ít khi tiếp xúc với loại thuốc này, nhưng vì nóng lòng hồi phục sức khỏe, cô nhất định phải cố.
Nhà họ Cố có tiệm thuốc bắc riêng, cũng có bác sĩ tư nhân của mình.
Chỉ là một dòng họ, mà trang bị tới tận bốn, năm vị bác sĩ.
Cố Cảnh Liên vô cùng chiêm ngưỡng với đồ đạc của Trung Hoa.
Điểm này, Sở Hà cũng hiểu rõ.
Đồ anh ta viết, cũng là giấy cùng Pu't lông của Tuyên Thành, bác sĩ trong nhà, thì ba người Trung y, một người Tây y.
Nhà lớn của nhà họ Cố trải qua mất trăm năm lịch sử, sau đó được trải qua một lần tu sửa, thiết kế lại theo kiểu dáng Trung Hoa, phong cảnh hữu tình.
Nhà họ Cố mời thầy phong thủy tiếng tăm lừng lẫy, thiết kế phong thủy, đến nay nhà họ Cố được nổi danh là "phong thủy bảo địa".
Phong thủy bảo địa, chớ xem thường bốn chữ này, để có được nó, người thiết kế ra phải có học vấn rất sâu.
Nhà họ Cố có chỗ dựa vững chắc, trái là Thanh Long, phải là Bạch Hổ, một rồng một hổ, trấn trụ cả tòa nhà.
Nhà họ Cố nước ngoài có thể chứa vạn mã, bay xa vạn dặm, phúc lộc kéo dài.
Nước từ trên chảy xuống, rửa sạch sàn nhà, phủi đi tất cả tai nạn, cát tường như ý, an khang thịnh vượng.
Vậy nên Phong thủy bảo địa, có bao nhiêu người thèm đến nhỏ dãi.
Thủ đô, cũng chỉ có nhà họ Mộ và nhà họ Cố được thiết kế như vậy mà thôi!
Sở Hà vốn cho là, khi cô tỉnh, Cố Cảnh Liên nhất định sẽ làm khó dễ cô.
Nhưng liên tiếp bảy ngày, cô chưa từng nhìn thấy Cố Cảnh Liên, mà bác Phúc đã bằng lòng với cô, đợi cơ thể cô khá thêm một chút, liền để cô gặp Tiểu Bảo, còn bây giờ, cũng chỉ có thể đứng bên cửa sổ len lén nhìn cậu mà thôi.
Cô cũng không oán hận, cô hiểu rõ ý của bác Phúc.
Dù sao, với tình trạng của cô bây giờ, để trẻ con nhìn thấy, chắc chắn sẽ không chịu được.
Tiểu Bảo tuổi tuy nhỏ, nhưng lại vô cùng có linh tính, rất biết chăm sóc người khác, nếu thấy cô dáng vẻ thoi thóp, nhất định sẽ rất lo lắng.
Lúc đầu, cô còn chỉ có thể xuống giường, đi lại trong phòng một chút, dù ý chỉ cùng thể lực của cô vượt xa người bình thường, nhưng chịu nhiều thương tích như vậy, nhất định cũng không thể sớm ngày hồi phục.
Phải biết rằng, cơ chân của cô đã có khả năng thái hóa nghiêm trọng, lúc mới đứng dậy, bắp thịt co rút gân cốt, rất khó mới có thể đứng vững.
Cô kiên trì tập đi, thực sự mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, rồi lại tập đi cả tiếng đồng hồ.
Đến ngày thứ ba, cô đã có thể tự mình bước ra vườn sau nhà.
Bác sĩ nói, phơi nắng nhiều một chút, có thể giúp tổng hợp vitamin, có lợi cho xương khớp.
Sở Hà nhớ trong lòng, mặt trời vừa lên, cô liền ra sân đi lại.
Đến ngày thứ sáu, cô thậm chí có thể chạy được rồi, tốc độ hồi phục kinh người!
Trong lòng Sở Hà thầm nghĩ, mau dưỡng thương thật tốt, nếu có cơ hội, liền dẫn Tiểu Bảo rời khỏi nhà họ Cố.
Nhưng mà cùng lúc đó, Cố Cảnh Liên lại nhận được thiệp mời từ nhà họ Mộ.
Ban đêm, anh đang trong phòng đọc sách, bác Phúc gõ cửa đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chủ, cậu có bận không?"
Cố Cảnh Liên không ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"
Bác Phúc trả lời: "Nhà họ Mộ gửi thiệp cưới tới, cậu có muốn xem một chút không?"
Cố Cảnh Liên ngẩng đầu, trên mặt có chút biến hóa.
"Thiệp cưới?"
Bác Phúc giải thích nói: "Đúng vậy! Mộ Yến Thừa cùng với con gái của Tống Chính Quốc, Tống Ân Nhã kết hôn!"
Cố Cảnh Liên bỏ quyển sách xuống, hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ kết hôn, mời tôi làm gì?"
Bác Phúc trầm ngâm, sau đó nói: "Từ khi Mộ Nhã Triết rời khỏi Mộ Thị, nhà họ Mổ tổn thương nguyên khí nặng nề! Mộ Yến Thừa này tuy là lên làm chủ, nhưng so với lúc Mộ Nhã Triết còn nắm quyền, anh ta cũng chẳng làm được cho Mộ Thị thêm tý tài lực nào! Anh ta làm chủ nhà, cùng lắm chỉ được vẻ bề ngoài, có ai không biết, người nắm quyền thực sự phía sau là ai..."
Cố Cảnh Liên nhíu mày, thờ ơ: "Ồ..."
Bác Phúc lại nói: "Bây giờ Mộ Thị, vẫn là một tay Mộ Lâm Phong chèo chống! Tập đoàn Thánh Ngự vẫn luôn nhìn chằm chằm, từng bước ép sát, tôi đoán, nhà họ Mộ gửi thiệp mời, là muốn lôi kéo nhà họ Cố làm chỗ dựa, tạo một chút liên kết! Thiệp cưới này, sợ là có chút ý của "cành ô-liu" trong đó!"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng thốt: "Không cần xem!"
Lão già Mộ Lâm Phong đó, anh còn chưa có hứng tiếp chuyện!
Nhà họ Mộ cùng nhà họ Cố, dù không nói là một mất một còn, nhưng tới bây giờ quan hệ giữa hai nhà vẫn không hề tốt đẹp gì.
Anh không cần tới xem náo nhiệt.
Bác Phúc gật đầu, mới vừa đóng cửa lại, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới thanh âm của Sở Tiểu Bảo, "Bác Phúc!"
Cậu không biết từ đâu chui ra, nhìn thấy tấm thiệp hồng trên tay ông, tò mò hỏi: "Bác Phúc! Bác cầm gì trên tay vậy?"
Bác Phúc cười, lập tức nói: "Đây là thiệp cưới!"
"Oa! Có ai kết hôn sao?"
Sở Tiểu Bảo lập tức H**g phấn.
Trước đây lúc ở Yển Thành, một người đồng nghiệp của Sở Hà kết hôn, cô cũng mang về một tấm thiệp như vậy cùng một hộp bánh kẹo cưới, nói là có người kết hôn, quan hệ tốt, sẽ được đối phương phát thiệp và bánh kẹo cưới như vậy!
Sở Tiểu Bảo hết nhìn đông lại nhìn tây, tò mò hỏi: "Bác Phúc, không có bánh kẹo cưới sao? Hay là bác giấu đi rồi?"
"Có, có! Tối nay bác lấy cho cháu, nhìn bộ dáng thèm thuồng của cháu kìa!"
"Bác Phúc, bác muốn đi ăn cưới sao, có thể đưa cháu đi cùng không?"
Bác Phúc nào còn lạ ý đồ của cậu, cố ý đùa cậu: "Có phải muốn cùng bác đi uống R*ợ*u mừng, sau đó thu tiền lì xì đúng chứ?"
Sở Tiểu Bảo xấu hổ, đỏ mặt gật đầu, cười điệu: "Trước đây mẹ đưa cháu đi ăn cưới, đều được nhận lì xì!"
Bác Phúc lập tức bật cười.
Trẻ con không hiểu chuyện, cậu cũng đâu biết rằng, nhà họ Cố nếu tới bữa tiệc này, tiền mừng cũng lên tới tầm bảy con số!
Tiền lì xì của cậu, cùng lắm là bốn con số, nói như cách của cậu, không phải là thua thiệt rồi sao?
Cố Cảnh Liên nghe âm thanh của Tiểu Bảo, lập tức kêu một tiếng: "Thừa Trạch, tới đây!"
Tiểu Bảo nhất thời không phải ứng kịp lời gọi của Cố Cảnh Liên, vẫn là bác Phúc nhắc nhở: "Tiểu Bảo, gọi cháu đó!"
"Hả?"
Tiểu Bảo thò cái đầu nhỏ vào, thấy Cố Cảnh Liên đang nhìn cậu, vẫy tay với cậu, lúc này mới ý thức được, một tiếng "Thừa Trạch" này là đang gọi cậu!
Cậu đối với cái tên mới này vẫn rất mơ hồ!
Cậu đi tới bên người Cố Cảnh Liên, bàn tay nhỏ bé để trên bàn, liếc mắt nhìn anh ta.
Cố Cảnh Liên hỏi cậu: "Muốn đi?"
"Sao cơ?"
Người đàn ông nhắc nhở: "Uống R*ợ*u mừng!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc