Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1505

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Chỉ cần là chuyện về Tiểu Bảo, cho dù là lúc ăn lúc ngủ, cô cũng không muốn bỏ qua.
Đợi cô xong, buông đũa xuống, Sở Hà nhìn về phía ông, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Bác Phúc, nếu như thân thể tôi khỏe rồi, có thể mang Tiểu Bảo rời khỏi đây không?"
Bác Phúc nghe xong, tim bỗng đập mạnh một cái, phản bác: "Để Tiểu Bảo ở lại nhà họ Cố không phải tốt hơn sao?"
Sở Hà không khỏi nắm chặt tay, cắn môi, hít một hơi thật sâu.
"Nếu như là người đàn ông kia nói, tôi không muốn!"
Bác Phúc khó hiểu, "Vì sao?"
"Đơn giản là vì anh ta là Cố Cảnh Liên!"
Một tên ác ma như vậy, giữ Tiểu Bảo lại nhà họ Cố, cô lo lắng khi Tiểu Bảo lớn lên, cũng sẽ trở thành một người đàn ông lạnh lùng như Cố Cảnh Liên.
Bác Phúc nghe xong, uyển chuyển nói: "Sở Hà, cô hình như đối với nhà chúng tôi có hiểu lầm gì đó hay không?"
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?"
"Cậu chủ thực ra không có đáng sợ như vậy!"
Bác Phúc cười cười, lại nói: "Cậu chủ thực ra là người rất dịu dàng!"
Bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Bác Phúc nhíu mày, đi tới cửa, liền thấy một người thủ hạ áo đen đứng đó vẻ mặt đầy mồ hôi: "Bác Phúc, làm sao bậy giờ? Đã xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì?"
Bác Phúc không nhịn được: "Có gì mau nói!"
"Bác sĩ Trình có ở đây không?"
Bác sĩ Trình là bác sĩ tư nhân của nhà họ Cố.
Bác Phúc nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Cậu tìm bác sĩ Trình làm gì?"
"Cậu chủ không cẩn thận, bị thương ở chân, muốn gọi bác sĩ Trình tới xem một chút!"
Bác Phúc: "..."
Đúng là tác phong của cậu chủ.
Chỉ là để Sở Hà nghe thấy lời này có phải quá mất mặt rồi không?
Ông vừa mới dứt lời khen cậu chủ.
Cậu chủ à cậu chủ, cậu có thể để người khác bớt lo đi được không?
Thực sự không để cho bộ xương già của ông được yên mà!
Ông có chút lúng túng quay đầu, đã thấy Sở Hà đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt càng thêm vẻ nghi ngờ.
Bác Phúc lập tức trách cứ nói, "Chuyện nhỏ như vậy, cũng phải tới tìm tôi sao? Sao cậu không gọi trực tiếp cho bác sĩ Trình?"
"Điện thoại của bác sĩ Trình không liên lạc được!"
"Vậy thì gọi cho trợ lý của ông ta!"
Ông quát lớn một cái, người thủ hạ lập tức gật đầu chạy đi.
Bác Phúc đóng cửa lại, xoay người, nụ cười có chút cứng ngắc, đi tới cạnh giường Sở Hà, lại nghe Sở Hà mỉa mai nhắc lại: "Người rất dịu dàng..."
"Cái này... đó là người mới tới nên còn chưa thành thạo! Haha..." Bác Phúc lau mồ hôi lạnh một cái, bỗng nhiên có chút chột dạ nói: "Cậu chủ chỉ là tính tình đôi lúc không được tốt mà thôi!"
"Chỉ là tính khí không tốt thôi sao?"
Sở Hà lại lạnh lùng thốt: "Nếu như Tiểu Bảo ở lại nhà họ Cố, chịu ảnh hưởng của anh ta, sau khi lớn lên, chẳng phải cũng sẽ thành người máu lạnh ưa *** như anh ta sao?"
"Cái này..."
Bác Phúc không biết nên giải thích thế nào.
"Đứa bé Tiểu Bảo này, tâm địa rất hiền lành!"
Sở Hà lại nói: "Nếu như ở nhà họ Cố, mọi việc đều có người khác làm thay, sau khi lớn lên, nhất định sẽ trở nên ỷ lại!"
Sau lưng bác Phúc lúc này đã chảy mồ hôi lạnh rào rào.
"Cô gái, vậy ý của cô là?"
"Tôi muốn mang Tiểu Bảo rời khỏi đây!"
"Cậu chủ sẽ không đồng ý!"
Sở Hà phản bác: "Tôi có hỏi ý kiến anh ta sao?"
"Cậu chủ cũng là cha ruột của Tiểu Bảo, không phải sao?"
Sở Hà giật mình.
Bác Phúc lại nói: "Bất kể như nào, có chuyện gì tôi đều muốn nói rõ với cô! Cậu chủ rất thích Tiểu Bảo, tôi vốn cho rằng cậu chủ sẽ giống như ông Cố, đến bốn mươi tuổi vẫn không hề thích trẻ con, chỉ là Tiểu Bảo rất đáng yêu, có thể làm thức dậy tình cha trong người cậu chủ!"
Sở Hà âm thầm kinh sợ.
"Anh ta... anh ta thích Tiểu Bảo?"
Không thể tin được.
Cô vẫn cho rằng, người đàn ông này, là một tên máu lạnh không gì so sánh được, không hiểu được cái gì gọi là tình thân, cái gì gọi là huyến thống, cái gì gọi là cha con!
Dù là người thân trong gia đình, anh em, cũng sẽ không có bất kỳ tia tình cảm nào.
Đối với Tiểu Bảo, anh ta nảy sinh rất nhiều hiếu kỳ, nhưng tuyệt đối không bao gồm tình cảm trong đó.
Dù có chút tình cảm thì sao?
Anh ta hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm sao?
Anh ta hiểu được làm thế nào để trở thành một người cha tốt sao?
Có thể, trong lòng anh ta, chỉ có cái gọi là "giang hồ đẫm máu, vô tình".
Cô không muốn Tiểu Bảo trở thành người tàn nhẫn như Cố Cảnh Liên vậy!
Bác Phúc thấy cô sợ run, liền nói: "Cậu chủ cũng từng nói, cô có thể đi, thế nhưng, Tiểu Bảo thì không thể! Còn nữa, nếu cô muốn ở lại cũng có thể, chỉ là, không thể mang Tiểu Bảo đi mà thôi. Bằng không, cậu chủ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!"
"Anh ta nói như vậy?"
Sở Hà có chút giật mình.
"Đúng vậy!"
Bác Phúc lại nói: "Cho cô thời gian để suy nghĩ thật kỹ, chỉ là, ngàn vạn lần đừng làm tôi phải khó xử!"
Nói, ông liền xoay người rời đi.
Bác Phúc vừa đi tới cửa, liền nghe thấy giọng của Sở Hà vang lên: "Tôi có thể gặp mặt Tiểu Bảo không?"
Bác Phúc quay đầu lại, nhìn cô một cái.
"Đương nhiên có thể, nhưng không phải bây giờ!"
Sở Hà nhíu mày, "Vì sao?"
"Bộ dáng của cô bây giờ nếu để cho Tiểu Bảo thấy, nhất định sẽ không nỡ. Cô tốt nhất trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt, chí ít, không để cho Tiểu Bảo phải lo lắng."
Sở Hà hiểu được phần nào, gật đầu.
Bác Phúc rời khỏi.
Sở Hà vịn vào tủ đầu giường, vừa muốn bước xuống, người giúp việc bên cạnh lập tức muốn tiến lên đỡ cô.
Cô đẩy tay người giúp việc ra, chậm rãi ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nói: "Để tự tôi!"
"Nhưng mà..."
Người giúp việc kia vẫn có chút không yên tâm, "Cô nằm lâu như vậy, nhất định tay chân sẽ rất cứng ngắc, tôi sợ rằng cô không cẩn thận bị ngã, vết thương cũ sẽ lại nứt ra!"
Sở Hà lạnh lùng nói: "Tôi không có thói quen để người khác giúp!"
Người giúp việc lúc này mới lùi lại.
Cô đỡ tủ đầu giường, chậm rãi đứng thẳng lên, nhưng mà bắp thịt dưới đùi, lập tức tê dại không gì sánh được. Cô cảm thấy gân cốt cả người một hồi co giãn, cuống quít đỡ lấy tường, chậm rãi đi về phía trước.
Cô một bên vịn tường, một bên chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sổ.
Dùng sức mở thật to hai mắt, đón lấy ánh nắng mặt trời bên ngoài, mặc dù bị kích thích tới chảy cả nước mắt, cô cũng tuyệt không nhắm mắt.
Cũng không biết bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy ánh mặt trời rồi!
U mê lâu ngày tăm tối, lần thứ hai tỉnh lại, liền có cảm giác như một đời vậy.
Ngoài cửa sổ, không biết người nào hô một câu: "Cậu chủ nhỏ tan học!"
Sở Hà kinh ngạc, vội vã nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ, trong sân, hai mươi mấy người đứng thành hai hàng đang cúi đầu, thái độ cung kính.
"Cung nghênh cậu chủ nhỏ trở về!"
Tiểu Bảo đeo ba lô đi vào sân, ngẩng đầu, nhìn hai hàng người đang cúi đầu, dường như đã trở thành thói quen với cậu, một đường đi qua.
Sở Hà trông thấy bánh bao nhỏ, trong mắt rốt cục khôi phục lại tiêu cự, nhìn theo bóng lưng của Tiểu Bảo đi mất.
Cậu vẫn gầy như vậy, nhưng mà cũng không giống như cậu tưởng tượng, dáng vả cúi đầu ủ rũ.
Bác Phúc chăm sóc cậu rất tốt!
Ở nhà họ Cố lâu như vậy, cậu không có chịu phải uất ức gì!
Thấy cậu được bình yên, Sở Hà rốt cục mới an tâm hơn, chí ít, bánh bao nhỏ không phải chịu uất ức, cũng cho cô thêm an ủi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc