Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1504

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bác Phúc giải thích, "Cậu chủ, cô ấy đã hai tháng chưa ăn cơm rồi, vẫn phải dựa vào việc truyền các chất dinh dưỡng để sống!"
Cố Cảnh Liên nhíu mày: "Tôi biết!"
Bỗng dưng, anh lại nghiêm túc hỏi: "Cô ta còn có thể tỉnh lại chứ?"
"... Đương nhiên là có thể!"
Cố Cảnh Liên, "ừm" một cái, cong môi: "Tôi còn tưởng cô ấy sẽ thành người thực vật!"
Bác Phúc lập tức đầy đầu mồ hôi lạnh.
Ông còn tưởng rằng, Cố Cảnh Liên nói tới thăm cô, là bởi vì quan tâm cô, nào ngờ, không ngờ cậu chủ lại chỉ là thờ ơ tới xem cô ấy ૮ɦếƭ hay chưa mà thôi!
Cái này ngược lại khiến cho ông có chút dở khóc dở cười.
Nghĩ tới đây, bác Phúc lại cẩn thận hỏi: "Nếu như cô ấy tỉnh lại, cậu chủ định xử trí như thế nào?"
"Nếu cô ta không phải mẹ đẻ của Thừa Trạch, cô ta cũng không sống được tới giờ!"
Cố Cảnh Liên dừng một chút, lại nghĩ tới Cố Thừa Trạch, sắc mặt thay đổi.
Trên thực tế, giả sử Sở Hà không phải mẹ của Sở Tiểu Bảo, nếu như không phải anh sợ mình nỡ *** người phụ nữ này, Tiểu Bảo nhất định sẽ đau lòng tới ૮ɦếƭ mất, đồng thời, đứa bé nhỏ như vậy, nhất định không thể nào tiếp thu nổi sự thật này, sợ rằng sẽ bị lâm vào trầm cảm!
Càng không thể tưởng tượng được, nếu một ngày cậu biết được sự thật này, liệu cậu còn muốn nhận anh không?
Anh vốn rất ghét trẻ con, nhưng mà, có lẽ là trong người đứa bé này chảy dòng máu của anh, cộng thêm một chút đáng yêu, khiến cho cuộc sống vốn tẻ nhạt của anh tăng thêm không ít màu sắc, hoặc ít nhất cũng khiến căn nhà đỡ vắng vẻ.
Vì vậy, anh dự định sẽ giữ cậu lại.
"Chỉ cần cô ta không đòi hỏi gì tới quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo, tôi sẽ giữ cô ta lại!"
Cố Cảnh Liên dừng một chút, lại liếc mặt nhìn ông: "Làm sao? Thương hại cô ta?"
"Cô gái còn trẻ tuổi như vậy. Có người nói, cô ấy khi còn ở Interpol, cũng là người vô cùng xuất sắc, nếu như nhà họ Cố chúng ta bồi dưỡng cô ấy, không chừng sẽ có tác dụng!"
Cố Cảnh Liên cắt đứt lời của ông: "Trước đây, cô ta tiếp cận tôi, là vì nhận mệnh của tổ chức, tới tìm chứng cứ. Khi đó là tôi phớt lờ, bằng không cô ta cũng đừng mong thực hiện được. Cô ta phản bội tôi, bác cho rằng, tôi sẽ giữ một người phụ nữ từng phản bội mình bên người sao?"
"Cậu chủ... những chuyện cũ đã qua..." Bác Phúc cẩn thận khuyên bảo.
"Tôi nói rồi, có thể giữ cô ta lại. Nhưng, nếu cố ta có ý đồ gì bất chính, a... tôi cũng không ngại chơi đùa một chút!"
Nói xong, Cố Cảnh Liên xoay người rời khỏi.
Bác Phúc nhìn người trên giường, cũng lập tức rời đi.
Sau khi cửa đóng lại, mí mắt cô gái trên giường bỗng dưng giật giật, ngón út khẽ động, con mắt bỗng nhiên mở ra.
Sở Hà mở mắt, hôn mê lâu ngày, nay tiếp xúc với ánh sáng, không khỏi có chút lạ lẫm.
Cô lập tức nhắm mắt lại, nhưng mà, những lời nói ban nãy của Cố Cảnh Liên, vẫn như cũ vang lên bên tai cô.
Cố Cảnh Liên...
Cô cắn răng nghiến lợi nhắc lại cái tên này, ánh mắt đột nhiên lợi hại.
Hồng Hà, cái tên này, lấy từ Liên làm gốc (莲).
Hà, ký Liên!
Đây cũng là nguyên nhân trước đây Cố Cảnh Liên giữ cô lại.
Cố Cảnh Liên, người đàn ông này, cô gặp qua vô số người, nhưng chưa từng gặp người nào lạnh nhạt như người đàn ông này.
...
Bác Phúc, bác Phúc.
Một người giúp việc gấp gáp đi tìm bác Phúc.
Bác Phúc thật cô hớt hải, vừa thở dốc vừa chạy, liền đi tới: "Có chuyện gì sao?"
"Bác Phúc, người đã tỉnh!"
"Người nào?"
"Người nào?"
"Hồng Hà!"
Bác Phúc nghe xong liền kinh ngạc, chạy ngay tới phòng bệnh, mới vừa đẩy cửa ra, đã thấy Sở Hà đang lẳng lặng ngồi dựa vào tường, người giúp việc ở bên cạnh hình như đang khuyên cô điều gì đó, nhưng cô ánh mắt vẫn kiên định.
"Làm sao vậy?"
Bác Phúc đi tới, nhìn cô một chút, sau đó lại nhìn sang phía người giúp việc, ánh mắt nghi ngờ.
"Bác Phúc, cô ấy vừa rồi mới tỉnh lại, bác sĩ dặn không được vận động sớm quá, nhưng cô ấy cứ nhất quyết muốn xuống giường đi dạo một chút."
Bác Phúc nghe xong, còn tưởng là chuyện gì, "Nằm lâu như vậy, quả thực nên đi lại một chút!"
Người giúp việc không lên tiếng.
Bác Phúc đi tới, cười cười nhìn cô: "Cô gái, cô rốt ruộc cũng tỉnh lại rồi! Một giấc ngủ này của cô, kéo dài cũng đã được hai tháng đó!"
Hồng Hà nhìn ông một cái, há miệng vừa muốn nói, bác Phúc dường như cũng đoán được cô muốn nói gì, lập tức lên tiếng: "Cô yên tâm! Tôi biết cô lo lắng điều gì, Tiểu Bảo vẫn ổn, cậu ấy đang học, đến chiều tối mới trở về!"
"Đến trường?" Ánh mắt cô nghi ngờ.
"Tiểu Bảo đã có hộ khẩu, cậu ấy lúc này đã giống với những đứa trẻ khác, bắt đầu được tới trường rồi."
Bác Phúc lại nói, "Cậu nhóc này, vừa nghe nói được đi học, liền hoa tay múa chân vui mừng! Dù sao ở cái tuổi này, chính là lúc ham chơi nhất! Không có bạn bè, quả thực sẽ rất cô đơn!"
Sở Hà nghe đến đó, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng, lập tức dãn ra vài phần, ánh mắt có chút cảm kích, nhẹ nhàng lên tiếng: "Cám ơn!"
Cô nhìn ra được, bác Phúc này đối với Tiểu Bảo là vô cùng yêu quý!
Quan trọng là... không biết có phải do ông là người đã có tuổi hay không, bác Phúc cho người ta cảm giác rất hiền lành, không thể tưởng tượng được, ông lại cùng người đàn ông lạnh lùng kia, lại là chủ tớ.
Chỉ cần ai đối tốt với Tiểu Bảo, cô liền sẽ ôm lòng cảm kích họ.
Sở Hà nói, "Tôi muốn xuống giường đi lại!"
Bởi vì nằm một chỗ đã lâu, thời gian dài không được hoạt động, tứ chi cô lúc này có chút cứng đờ.
Cô hiểu, lúc này mình lập tức phải vận động.
Bác Phúc nghe xong, lập tức nói: "Cô trước tiên không nên vội vã xuống giường! Vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa thích ứng được, hơn nữa, hai tháng cô chưa ăn cái gì vào bụng, không bằng trước tiên nên ăn một chút đồ ăn nhẹ! Nếu không... cứ cố gắng xuống giường lúc này, khả năng lớn cô sẽ bị tụt huyết áp!"
Sở Hà cười cảm kích: "Vậy cũng được!"
Bác Phúc lúc này mới hài lòng, quay đầu phân phó: "Gọi nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ!"
"Vâng."
Mười mấy phút sau, người giúp việc liền bưng lên một bát cháo nhỏ cùng chút đồ điểm tâm, sợ dạ dày cô không chịu nổi, vì vậy chưa tạm thời chưa có nấu cơm, mà phải làm cháo cho cô.
Sở Hà thực cảm động sự tỉ mỉ của bác Phúc, một người có thực sự quan tâm hay không, chỉ cần để ý chút là có thể nhìn ra được.
Sở Hà run tay cầm đũa lên, cố gắng nắm chặt, bắt đầu chậm rãi ăn.
Bác Phúc nhìn cô, trong lòng có chút thương xót.
Cũng không biết vì sao, rõ ràng cô gái này là người đã từng phản bội nhà họ Cố.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, có phải là bởi vì cô ấy là mẹ của Tiểu Bảo, yêu ai yêu cả đường đi, vậy nên mới muốn đối tốt với cô?
Hay là bởi vì quá thương hại cô, một cô gái trẻ như vậy đã phải chịu thương tích đầy mình?
Nhất là khi nhìn cô cố gắng nắm chặt chiếc đũa, chậm rãi nuốt thức ăn, cảm giác đó thực sự là đau lòng.
"Nóng sao?"
Sở Hà chậm rãi lắc đầu.
Bác Phúc cười, ngồi xuống bên cạnh giường, kể cho cô nghe những chuyện gần đây của Tiểu Bảo.
Sở Hà nghe rất chăm chú.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc