Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1503

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Xin lỗi, để cho anh được yên lặng!"
Nói, anh liền bước đi.
Mạnh Tinh Tuyết một mình đứng lẻ loi tại chỗ, chốc lát sau, mấy người bảo vệ đã đi tới, nói với cô: "Cô Mạnh, giám đốc Mộ cho chúng tôi tới đưa cô về!"
"Tôi..."
Khóe môi cô giật giật, lập tức khổ sở nói: "Là đưa tôi vào lãnh cung sao?"
...
Nhà họ Cố.
Sở Hà hôn mê khoảng hai tháng, trên đường từng tỉnh lại mấy lần, nhưng đều lập tức mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, không có tỉnh được lâu.
Sở Tiểu Bảo cũng không biết, người mẹ mà mình đang nhung nhớ, lại đang bị nhốt trong phòng bệnh của nhà họ Cố.
Bác Phúc dỗ cậu, nói rằng đã tìm được mẹ, nhưng vì cậu không nghe lời, nên mẹ không chịu gặp cậu.
Đến khi nào cậu nghe lời, mẹ cậu mới tới tìm cậu.
Lại nói, bác Phúc này, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.
Lời này nói với trẻ em mà nói, hầu như đều có tác dụng!
Dựa vào một chiêu này, bác Phúc hoàn toàn thu phục được Sở Tiểu Bảo.
Sở Tiểu Bảo cũng nhiều lần hứa, nhất định sẽ ngoan ngoãn đợi Sở Hà tới tìm cậu.
Cố Cảnh Liên cũng không biết dùng thủ đoạn gì, đưa tên cậu vào nhà họ Cố, đồng thời làm một giấy khai sinh mới.
Chính vì vậy Sở Tiểu Bảo lúc này đã có một cái tên mới - Cố Thừa Trạch.
Tên Sở Tiểu Bảo này, bị Cố Cảnh Liên chê lên chê xuống, vì đặt tên, bác Phúc cũng vô cùng đau đầu, nghĩ ra hàng trăm cái tên, nhưng đều bị Cố Cảnh Liên phủi đi.
Cuối cùng, chọn được cái tên này.
Cố Thừa Trạch!
Cố Cảnh Liên đem cái tên này nói cho Sở Tiểu Bảo nghe, cậu lúc đầu còn rất không vui!
Cảm thấy cái tên Cố Thừa Trạch này, thật sự là quá vô dụng, hơn nữa còn vô cùng khó nghe.
Vẫn là Sở Tiểu Bảo nghe hay hơn!
Quan trọng là, cậu đã nghe quen cái tên này.
Mẹ vẫn thường gọi cậu như vậy.
Vì vậy, đổi tên lúc này, cậu có chút không được tự nhiên.
Cuối cùng, hai cha con tranh luận hồi lâu, liền đưa ra quyết định, Sở Tiểu Bảo sẽ để làm nhũ danh, còn Cố Thừa Trạch sẽ là tên chính.
Sau đó, vì có giấy khai sinh, cậu dĩ nhiên được đi tới nhà trẻ như bạn cùng trang lứa!
Sở Tiểu Bảo có chút khinh bỉ.
Bởi vì, trước đây, cậu hâm mộ nhất chính là những đứa bạn trong thôn, có thể tới vườn trẻ, có thể chơi đùa cùng nhau, mà cậu không có giấy khai sinh, không được tới trường, vì vậy chỉ có thể nhìn trộm từ bên ngoài.
Trường lớn nhà vậy, bọn nhỏ chơi đùa với nhau, có rất nhiều đồ chơi, xếp thành hàng dài hàng dài, có đu quay, có cái sân thật to, mẹ nói đó là túc cầu.
Cậu muốn chơi, nhưng không có ai muốn chơi với cậu.
Lúc này, khi có thể tới nhà trẻ rồi, Tiểu Bảo cực kỳ H**g phấn!
Nhà mà, ngày đầu tiên đi nhà trẻ, Sở Tiểu Bảo lập tức dọa mấy đứa bạn trong lớp đến sợ.
Sáng sớm, bảo mẫu đưa Tiểu Bảo đứng trước lớp, phía sau vẫn còn hai người đàn ông to cao bảo vệ đứng đó.
Hai người họ dáng người vạm vỡ, đeo kính mác, thần sắc lạnh lùng, quả thực dọa mấy đứa trẻ phát sợ.
Trở về, Tiểu Bảo liền khóc lóc kể lể với bác Phúc, bởi vì chuyện đó, mà trong lớp không một ai muốn chơi với cậu.
Bởi vì, hai người bảo vệ bên cạnh cậu, quá mức khủng pố rồi.
Tiểu Bảo vô cùng uất ức, lại không thể làm gì hơn là lẻ loi ngồi một mình.
Bác Phúc nghe xong liền dở khóc dở cười, càng nhiều hơn là không nỡ.
Nhưng bác thật sự không còn cách nào khác!
Nhà họ Cố nhiều năm như vậy, gây thù chuốc oán nhiều nơi, đen có trắng có, mà Tiểu Bảo lại là con trai duy nhất, cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, còn bao nhiêu việc đang đợi cậu gánh vác.
Bằng không, vạn nhất cậu xảy ra chuyện chẳng may, Cố Cảnh Liên thật vất cả mới có được cốt nhục, vậy chẳng phải làm khó anh sao?
Đừng nhìn bề ngoài Cố Cảnh Liên, bình thường không thèm để ý tới Tiểu Bảo, tính cách cao ngạo quái đản, nhưng còn bên trong?
Tiểu bảo bối nha!
Tiểu Bảo ở nhà họ Cố nhiều ngày như vậy, có thể nói là hô mưa gọi gió, cậu muốn cái gì, liền sẽ được cái đó!
Bác Phúc còn lo lắng, lỡ như Tiểu Bảo bị chiều cho hư, vậy nên làm thế nào bây giờ?
Chỉ là, Tiểu Bảo đối với Cố Cảnh Liên, vẫn luôn duy trì một chút sợ hãi.
Có lẽ là sắc mặt Cố Cảnh Liên không bảo giờ thay đổ, luôn luôn là một bộ dáng lạnh lùng, giống như Tiểu Bảo từng nói, "Chú giống một âm hồn không tan" vậy.
Bác Phúc nghe xong, liền bật cười ha hả, sau đó đem lời này nói lại cho Cố Cảnh Liên nghe, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
"Nói tôi giống hồn ma?"
Cố Cảnh Liên siết chặt quả đấm, sắc mặt khủng pố.
Bác Phúc vì cười trộm, mà bả vai rung lên, nói: "Tiểu Bảo thực sự là không biết trời cao đấy dày, lại dám nói cậu chủ như vậy!"
"Bác có chiều hư nó rồi chứ?" Cố Cảnh Liên nói.
Bác Phúc không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ, luận về chiều chuộng, cậu chủ à, cậu nên xem lại mình trước thì hơn!
Cố Cảnh Liên lại hỏi: "Người phụ nữ kia tỉnh lại rồi chứ?"
Bác Phúc nghe vậy, lập tức hiểu ra người trong lời cậu chủ nhắc tới là ai, liền nói: "Vẫn chưa có tỉnh lại! Bác sĩ nói, cô ấy bị thương nặng, cả người thương tích nhiều chỗ, cần rất nhiều thời gian để hồi phục!"
"Cô ta đã hôn mê hai tháng, chẳng lẽ, mãi mãi không tỉnh lại sao?"
Bác Phúc trầm mặc chốc lát, bỗng dưng nói: "Bác sĩ nói, cô ấy trúng bốn phát bắn, ba nhát đao, phổi bị thủng, trong số đó đặc biệt có hai vết dao cực kỳ trí mạng, tình trạng cô ấy đã vô cùng nguy hiểm!"
Bỗng dưng, ông lại cẩn thận nói: "Trong số đó, có một vết thương là vì cậu!"
Cố Cảnh Liên nhớ lại, có một lần, anh bị người ám sát, Sở Hà vì anh đỡ một phát đạn, cộng với viêm phổi hóa, một lần cô suýt chút nữa không còn mạng sống.
Một lần đó, anh nhỡ rõ.
"Đưa tôi tới đó!"
Bác Phúc gật đầu.
Cố Cảnh Liên đi theo bác Phúc tới phòng dưỡng bệnh của Sở Hà, bởi vì cô vẫn hôn mê như cũ, nên đã được anh đưa về đây, chỉ là, người hầu chăm sóc cô có vẻ rất chu đáo, mặc dù chưa tỉnh lại, nhưng trên người cô vẫn vô cùng sạch sẽ!
Sở Hà lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt như những bệnh nhân bình thường, không tìm được chút sức sống nào, nếu như không phải tim còn đập, ai cũng không nghĩ đó là một người còn sống.
Hai tháng dưỡng thương, chỉ dựa vào việc truyền chất dinh dưỡng để duy trì sinh mạng, cô rõ ràng đã gầy tới hốc hác.
Khuôn mặt vốn hồng hào đầy đặn, nay cũng đã trở nên gầy gộc.
Mái tóc đen dài, khiến cô càng thêm hốc hác.
Cố Cảnh Liên đi tới bên giường, dừng chân, lặng lẽ nhìn cô, hàng lông mi anh tuấn khẽ cau lại.
"Sao lại gầy như vậy?"
Người này nhìn giống như một làn khói vậy, có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc