Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1500

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mạnh Tinh Tuyết sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội vã lui lại, Tống Ân Nhã lại như điên cuồng lao tới chỗ cô, muốn lần thứ hai đánh nhau!
Cô ta muốn hủy diệt đứa bé này.
Đến lúc đó, chỉ bằng một Mạnh Tinh Tuyết tàn hoa bại liễu, xem cô ta còn có thể làm gì?
Mộ Yến Thừa rốt cuộc mới kịp phản ứng, không chút nghĩ ngợi xông tới, lao tới đứng trước mặt của Mạnh Tinh Tuyết bảo vệ cô, chỉ vào Tống Ân Nhã lạnh lùng nói: "Tống Ân Nhã, cô đừng có chanh chua như vậy! Không phân tốt xấu, tôi đã nhiều lần cảnh cáo cô, đừng có càn quấy! Bằng không, đừng trách tôi không khách khí!"
"Người đàn bàn chanh chua? Anh nói tôi chanh chua?"
Tống Ân Nhã giật mình mà mở to mắt nhìn, không thể tin Mộ Yến Thừa lại nói như vậy!
Người đàn bà chanh chua!
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dùng từ như vậy để hình dung cô!
"Cô dám động tới một sợi tóc của Tinh Tuyết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"
Mộ Yến Thừa nói tiếp, càng khiến cho Tống Ân Nhã thêm xấu hổ.
Cô gật đầu, âm thanh run rẩy nói: "Tốt! Mộ Yến Thừa, anh lợi hại! Anh thật lợi hại! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, đến khi tôi tự tay *** đứa bé kia, anh có thể làm gì tôi!"
Nói, cô ta liền điên cuồng lao tới chỗ Mạnh Tinh Tuyết, dùng sức đẩy Mộ Yến Thừa ra, ánh mắt đỏ ngầu!
Mộ Yến Thừa mắt thấy Mạnh Tinh Tuyết sắp bị đẩy ngã, muốn bảo vệ đứa bé trong bụng cô, không kịp nghĩ nhiều như vậy, đỡ Mạnh Tinh Tuyết một cái, kéo cô vào trong *** mình, một tay kia, lại đẩy Tống Ân Nhã ra!
Tất cả lực của Tống Ân Nhã đều dồn hết ra ngoài, Mộ Yến Thừa lại đẩy như vậy, một giây tiếp theo liền ngã xuống...
Chiếc túi rơi ra ngoài, mỹ phẩm cùng điện thoại bên trong đều tán loạn rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, liền nghe được tiếng hít sâu từ bốn phía.
Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc, Mộ Yến Thừa ôm cô, men theo tầm mắt nhìn lại, hoảng sợ phát hiện Tống Ân Nhã ngã xuống đất, đau đớn ôm bụng, có thể thấy cô ta đau tới mức nào!
Giang Khởi Mộng lập tức chạy tới, vội vàng đỡ cô ta dậy, quan tâm hỏi: "Con có sao không?"
Tống Ân Nhã vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
Giang Khởi Mộng giận quá hóa giận, chỉ thẳng mặt Mộ Yến Thừa quát: "Mộ Yến Thừa, cậu điên rồi sao? Trong bụng Ân Nhã vẫn còn mang thai con của cậu! Cậu làm như vậy... cậu..."
"Mẹ..."
Bên người, Tống Ân Nhã hơi thở mong manh, bất lực mà bàng hoàng.
Cô chặt chẽ níu lấy ống tay áo của Giang Khởi Mộng, âm thanh nức nở, vô lực nói: "Mẹ... con... con đau quá..."
Bất ngờ một người kêu lên: "Chảy máu!"
Giang Khởi Mộng hoảng sợ nhìn theo chân của cô, đã thấy trong khe hở *** có một dòng máu đỏ thẫm chảy dọc theo chân cô.
"Ân Nhã! Con... con sao lại chảy máu?"
Tống Ân Nhã vừa nghe chảy máu, sắc mặt càng trắng hơn, cô chỉ cảm thấy dưới bụng vô cùng đau nhức, giống như có thứ gì vừa bị rơi ra!"
Cô theo ánh mắt của Giang Khởi Mộng nhìn xuốn, liền thấy từng giọt máu đỏ đang rơi ra, lập tức gấp tới phát khóc!
Mạnh Tinh Tuyết nhìn cũng bị hình ảnh này dọa cho sợ.
Mộ Yến Thừa cũng không ngờ tới, sự việc lại thành ra như này, nhìn Tống Ân Nhã đang đau đớn, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống!
Tống Ân Nhã vừa sợ, lại vừa tuyệt vọng, mang thai năm tháng, không phải là không có tý tình cảm nào với đứa bé trong bụng.
Huống chi, đây chính là vốn liếng cho lần đặc cược này của cô, nếu mất đi rồi, cô không biết phải làm thế nào cho phải!
"Mộ Yến Thừa, sao cậu có thể độc ác như vậy?"
Giang Khởi Mộng đau lòng hỏi một câu.
Người chung quanh lập tức nói, "Nhanh nhanh qua giúp cô ấy đi!"
"Đúng vậy!"
Tiếng xe cấp cứu vang lên, vài người nhân viên đẩy giường đẩy tới, đưa Tống Ân Nhã tới phòng cấp cứu.
Hô hấp của Mạnh Tinh Tuyết có chút dồn dập, cô túm lấy ống tay áo Mộ Yến Thừa, lo lắng hỏi: "Tống Ân Nhã có thể xảy ra chuyện gì không?"
"Anh không biết!"
Mộ Yến Thừa cũng không biết nên trả lời cô thế nào.
Bởi vì ngay cả anh cũng đang rất loạn.
Mạnh Tinh Tuyết lại cẩn thận hỏi: "Vạn nhất, đứa bé trong bụng cô ấy xảy ra chuyện! Anh liệu có... liệu có đau lòng hay không?"
"Không!"
Mộ Yến Thừa cười nhạt, "Đứa bé đó, vốn không nên tồn tại! Đó là chính cô ta chuốc lấy, tự làm tự chịu! Anh... anh cũng không muốn đẩy cô ta! Là... là anh sợ em sẽ bị làm hại!"
Nói, hô hấp của anh cũng trở lên dồn dập.
Mộ Yến Thừa cúi đầu nhìn cánh tay của mình, chính nó, vừa rồi mới đẩy ngã Tống Ân Nhã, nếu như, đứa bé thực sự gặp nguy hiểm, chính là do anh làm hại.
Nhưng...
"Anh không cố ý đẩy cô ta!"
Anh không phải cố ý!
Anh cũng không muốn làm cô ta bị thương!
Mạnh Tinh Tuyết vô cùng đau lòng, ôm chặt anh khổ sở nói: "Yến Thừa, đừng suy nghĩ nhiều! Em biết, em cũng thấy! Anh không muốn hại cô ấy! Anh là vì bảo vệ em, bảo vệ con chúng ta..."
Mộ Yến Thừa ôm lấy cô, mệt mỏi nhắm hai mắt.
...
Cửa phòng phẫu thuật, Giang Khởi Mộng đang đứng ngồi không yên thì nhìn thấy Mộ Yến Thừa cùng Mạnh Tinh Tuyết đi tới, bà ta nhìn thấy liền kích động đứng dậy, nhào tới phía Mạnh Tinh Tuyết.
"Đều tại mày! Đều vì con tiện nhân này! Bác sĩ nói, đứa bé có khả năng sẽ không giữ được! Nếu không phải tại mày, nếu không phải mày..."
Vừa nói, bà ta vừa kích động lao tới...
Mộ Yến Thừa bước tới, bảo vệ đứng trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, đẩy Giang Khởi Mộng ra, nói: "Bác gái, bác bình tĩnh chút! Xin hãy tự trọng!"
Giang Khởi Mộng trừng mắt: "Mộ Yến Thừa, cậu còn muốn nói giúp cho con tiện nhân này hay sao?"
"Dù đứa bé có xảy ra chuyện đi nữa, cũng không có liên quan gì tới cô ấy!"
Mộ Yến Thừa kích động nói: "Chuyện này là do cháu làm! Ai làm nấy chịu, nếu như bác có gì không hài lòng, thì cứ hướng về phía cháu!"
Giang Khởi Mộng gật đầu, run rẩy nói: "Tốt! Đại trượng phu, thật có trách nhiệm! Tại sao cứ làm khổ Ân Nhã như vậy? Nếu như đứa bé thật sự xảy ra chuyện, nó nên làm thế nào? Nên làm thế nào bây giờ?"
Bà vừa chấn vấn, vừa khổ sở đấm *** anh!
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, Giang Khởi Mộng khẩn trương chạy tới, thấy bác sĩ đi ra, bà ta lập tức lo lắng hỏi: "Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"
"Bà đây, mong bà bình tĩnh... Thực sự xin lỗi, đứa bé không thể giữ được, xin lỗi..."
Giang Khởi Mộng nghe xong, con mắt bỗng nhiên trừng lớn, cả người xụi lơ mà ngã trên mặt đất, mặc cho bác sĩ khuyên bảo cũng không chịu đứng dậy.
Rất nhanh, giường phẫu thuật được đẩy ra ngoài.
Tống Ân Nhã mới vừa phẫu thuật xong, bởi vì thai nhi mới được năm tháng, nên phải mổ bụng, hiệu lực của thuốc mê lúc này cũng đã hết, vẻ mặt cô ta vô cùng khổ sở, toàn mồ hôi lạnh.
"Ân Nhã!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc