Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 150

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi đánh giá mỗi một tấc ngũ quan của anh, bỗng nhiên thật bụng đồng ý, người đàn ông này có dung mạo rất đẹp.
Có lúc, không thể không nói, trời cao bất công, hầu như đem đồ vật tốt đẹp nhất thế gian đều giao cho anh, không chút keo kiệt.
Giải thích rõ, dòng dõi phú khả địch quốc, của cải dùng mãi không cạn, lại trao cho anh dung mạo thiên nhân, cực kỳ đẹp trai, cả người hoàn mỹ.
Nhưng tính nết của anh lại rất cổ quái.
Biến ảo không ngừng, tính cách còn rất xấu xa, hay là tác phong con cháu thế gia, đều tự xem mình là trọng tâm. Cái anh thích, nhất định phải chiếm được. Không chiếm được, phá hủy cũng không muốn chừa cho người khác.
Anh không thích, không muốn, chưa bao giờ vì bất luận người nào mà miễn cưỡng chính mình, ào ào và ngông cuồng tự đại.
Nhưng anh có vốn để làm vậy.
Đang lúc xuất thần, người đàn ông trên giường mở mắt ra, đối diện với tầm mắt xem kỹ của cô.
Vân Thi Thi bất ngờ không kịp chuẩn bị mà run lên!
Một giây sau, một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt hông của cô, kéo vào trong *** anh, trước mắt trời đất xoay chuyển, trong phút chốc, đã bị người đàn ông nặng nề đặt ở Dưới ***.
Giường cho hai người không hề lớn, thậm chí khó có thể chứa đựng toàn bộ cơ thể cao lớn của người đàn ông, nhưng mà tính chất lại hết sức mềm mại.
Thân giường hơi trũng xuống, thân thể cô lõm vào, cơ thể nặng nề của Mộ Nhã Triết phủ phục trên người cô, khó tránh khỏi cảm giác nặng trĩu xuyên qua không khí.
Gò má Vân Thi Thi bởi vì sức nặng cơ thể anh quá lớn, đỏ lên.
"Này, Mộ Nhã Triết, anh làm gì vậy?"
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm dịu dàng trên người cô, giọng nói nặng nề vang bên tai cô: "Ngủ cùng người phụ nữ của tôi."
"Cái gì?" Cô cho rằng mình nghe lầm.
Người đàn ông tốt bụng nhắc nhở cô: "Tôi nói, ngủ cùng em."
Vân Thi Thi bị anh đánh bại, tức giận nói: "Anh là ngựa giống sao? Trong đầu ngoại trừ những thứ này còn có thể nghĩ tới thứ khác không?"
"Tôi là ngựa giống, em là loài gì?"
Cô dứt khoát từ bỏ giãy dụa, làm sao cô có thể quên, người đàn ông này luôn luôn bá đạo, ăn trên ngồi trước, người khác cảm nhận như thế nào căn bản anh không hề để ý.
Không giãy giụa nữa, cũng không có xô đẩy, cô dứt khoát mở ra cơ thể, mặc anh muốn gì cứ lấy!
Mặt không hề cảm xúc nhắm mắt lại, cô không có bất kỳ động tác phản kháng nào, yên tĩnh như một con cá ૮ɦếƭ.
Nhưng giằng co như thế, hai người đều không có bất cứ động tĩnh gì.
Người đàn ông nằm trên người cô chỉ lẳng lặng giam cầm cô, chậm chạp không có động tác kế tiếp.
Đáy lòng cô cảm thấy hơi nghi hoặc, khẽ mở mắt ra, thì nhìn thấy Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt có xem xét, đánh giá.
Bỗng dưng, anh lạnh lùng mở miệng.
"Vân Thi Thi, em có phần không thú vị rồi."
"Có ý gì?"
"Phụ nữ chờ tôi cưng chiều, hận không thể xếp hàng từ đây tới Milan. Em lại trốn tránh tôi."
Mộ Nhã Triết lạnh nhạt nhìn cô.
Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, anh trải qua quá nhiều, luôn có một ít phụ nữ không biết trời cao đất rộng ở trước mặt anh trình diễn, do đó nhìn một chút đã rõ, người phụ nữ này phản kháng không tuân theo anh, không phải là thủ đoạn làm bộ làm tịch.
Mà là tưởng thật nên trốn tránh anh.
Ngạo mạn!
Giống như sự cưng chiều của anh, cô phải giả bộ như là được ban ân lớn lao, nên cực kỳ thành kính dập đầu cảm tạ?
Vân Thi Thi khinh bỉ cười: "Mắt các cô ấy bị mù, mắt của tôi không mù."
"Mắt các cô ấy bị mù?" Mộ Nhã Triết hơi nghiêng người, dùng cánh tay chống đỡ nửa thân thể, dù bận vẫn ung dung chăm chú nhìn cô hỏi ngược lại: "Mù chỗ nào?"
"..." Vân Thi Thi nghẹn lời.
"Tại sao không nói?"
"Trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, tại sao anh lại một mực dây dưa không rõ cùng tôi?"
"Em quản tôi."
Mộ Nhã Triết nắm lấy cằm cô, gương mặt tuấn tú chậm rãi áp sát, hôn nhẹ lên khóe môi mát lạnh của cô, hô hấp ấm áp xâm nhập dọc theo môi cô.
Dần dần, hô hấp của anh đã không còn êm dịu, vì thế trở nên hơi gấp gáp.
Môi mỏng Kh**u gợi dịu dàng đi khắp cần cổ của cô, khẽ hôn, từ từ ăn vào xương tủy. Giờ phút này, anh có chút đói khát như lữ khách lạc đường trong sa mạc, còn cô, như là một vũng nước suối trong vắt thuần khiết, anh nhiều lần thưởng thức, nhưng cuối cùng vẫn không thể giải khát.
Môi mỏng một đường dọc theo gáy duyên dáng của cô hôn tới, cánh tay mạnh mẽ quấn lấy vòng eo không đủ một nắm của cô, đẩy mạnh phía sau cô, làm cho thân thể của cô kề sát *** anh.
Cách lớp quần áo mỏng manh, giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ *** cô lan truyền đến, non mềm, ấm áp, tốt đẹp.
Mộ Nhã Triết dùng tay phải nâng sau gáy cô, để cho cô đón nhận môi anh, làn môi ấm áp che phủ lên môi cô, trong khoảnh khắc đó cho cô tất cả.
Không tiếp tục hôn môi như chuồn chuồn lướt nước, lần thứ hai người đàn ông ngông cuồng tiến công, một đường chiếm đóng thành trì.
Nhưng mà, anh tiến công, chỉ giới hạn trong việc hôn môi, cũng không có như mấy lần trước, xâm lược càng sâu.
Nhiệt độ bên trong gian phòng bỗng nhiên lên cao.
Ám muội, kiều diễm, bao phủ mật ý.
Cô chịu đựng, lặng im không hề có một tiếng động.
Mộ Nhã Triết không cam lòng cô không chút phản ứng nào, dùng đầu lưỡi cạy môi cô ra, hơi nhiệt tình hơi mê hoặc trêu chọc, nỗ lực dụ dỗ cô đáp lại.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, Vân Thi Thi chỉ nhắm hai mắt, mặc anh đòi lấy.
Anh muốn, cô liền cho.
Việc cũng không tính là quá phức tạp.
Cho dù cô giãy dụa, cũng chẳng thấm vào đâu, trái lại dẫn tới H*m mu*n chính phục mãnh liệt của đàn ông. Cô thả lỏng thân thể, mặc cho anh đòi hỏi, nhất định anh sẽ cảm thấy hờ hững vô vị, thậm chí mất đi hứng thú với cô.
Đến lúc đó, không phải cô có thể giải thoát rồi sao?
Thoát khỏi người đàn ông này, một lần nữa trở lại quỹ đạo cuộc sống của chính mình.
Giống như cô đoán, cô không hề đáp lại, Mộ Nhã Triết chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nụ hôn cũng dừng lại.
Ngẩng đầu lên, người đàn ông nhìn về phía gương mặt quật cường kiêu căng của cô, lông mày không vui cau lại.
Cảm giác rất vô vị.
Anh thà rằng thấy cô giãy dụa, phản kháng, như vậy, ít nhất có cảm giác vui vẻ khi chinh phục.
Nhưng mà cô thả lỏng thân thể đón nhận, mặc cho anh đòi lấy, ngược lại hoàn toàn mất đi hứng thú.
Anh bất mãn cúi đầu, trừng phạt cắn vào vành tai cô, đau đớn sắc bén truyền đến, Vân Thi Thi gắt gao cắn răng, nhẫn nại không phát ra chút âm thanh.
Mặc dù đau đớn, cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào.
"Em coi mình là cá ૮ɦếƭ sao?"
Không hiểu đáp lại một chút nào sao?
Hay là cảm thấy, ở cùng anh, cố hết sức đến vậy?
"Anh muốn, tôi cho, tôi nghe lời, không phải anh muốn tôi ngoan ngoãn sao?" Vân Thi Thi mỉm cười châm biếm lại, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét.
Chán ghét anh tùy tiện cùng ngạo mạn, chán ghét anh ép buộc.
"Rất tốt."
Cô như vậy, chẳng phải là một loại phản kháng khác sao?
Mộ Nhã Triết bất thình lình cúi đầu, môi mỏng lướt qua hai đoạn xương quai xanh như ngọc thạch, dán lên cổ cô, bất chấp hôn ***, môi gắt gao xoắn lấy làn da của cô, hơi thở nóng bỏng không ngừng lướt qua *** cô.
Vân Thi Thi cắn răng, lúc đầu còn muốn nhịn xuống, nhưng mà mãi đến lúc này cô đột nhiên ý thức được hành vi khiêu khích xấu xa của người đàn ông này, không thể tiếp tục chịu đựng nữa, hai tay dùng sức đẩy anh ra, vươn mình xuống giường, đi tới trước gương trang điểm, nhìn vào trong gương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc