Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1495

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Đến đây, há miệng!
Mộ Nhã Triết giơ thìa.
“Anh rể, ăn không hết có thể đóng gói lại không?” Anh ta nhìn thoáng qua hộp kem trên tay anh, nấc cục, cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em sắp no rồi.”
Mộ Nhã Triết khẽ nói một câu, “Ăn không hết thì chuyển sang loại có túi.”
Mặt Hoa Cẩm nhăn lại, khóc không ra nước mắt, “Túi sao? Loại có túi ấy ạ?”
Mộ Nhã Triết kiêu ngạo trả lời, “Hừ. Cậu nói xem?”
“… Dạ, em ăn.” Vẻ mặt Hoa Cẩm thấy ૮ɦếƭ không sờn.

Ăn xong hai thùng cộng thêm hai hộp kem, là thể nghiệm gì đây?
Hai chữ đánh giá: Khổ hình.
Sau khi Hoa Cẩm nhẹ nhàng bước lên xe, nhìn phía trước, Mộ Nhã Triết đã dìu Vân Thi Thi ngồi vào trong xe.
Lại thấy anh cẩn thận cài dây an toàn cho Vân Thi Thi, sau đó ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, đi mất.
Rốt cuộc anh ta nhịn không được, ôm bụng, vẻ mặt xanh mét.
Đây là cái quỷ gì?
Người đàn ông này, quả thực là nô lệ của vợ.
Đôi này cũng thật là!
Hơn nửa đêm không ngủ được, chạy tới lăn qua lăn lại anh ta làm gì?
Cảm giác lần đầu bị thương là như thế nào?
Anh ta rất vô tội mà!

Trên xe, Vân Thi Thi khẩn trương nắm chặt dây an toàn, lo lắng đề phòng nuốt nước bọt.
“Chồng à…”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Hả?”
“Anh vừa rồi làm gì… làm gì Hoa Cẩm…” Vân Thi Thi có chút lo lắng hỏi, “Nghe giọng của em ấy, hình như bộ dạng rất thống khổ, anh cho em ấy ăn bao nhiêu kem thế?”
Mộ Nhã Triết, “Ăn hết.”
Vân Thi Thi, “Ăn hết là bao nhiêu?”
Mộ Nhã Triết, “Hai thùng, với hai hộp.”
Vân Thi Thi nhất thời không rét mà run.
Chỉ là nghĩ đến tư vị cố gắng ăn nhiều kem như vậy, nghĩ thế nào cũng không chịu đựng nổi đi?
Cô đột nhiên không còn chấp niệm với kem nữa, thậm chí còn có chút buồn nôn.
Cô buồn nôn, mục đích của Mộ Nhã Triết đã đạt được, hài lòng rồi.
Anh hỏi, “Em còn muốn ăn kem không?”
Vân Thi Thi cuống quít lắc đầu, “Không muốn ăn nữa rồi…”
Không nghĩ đến nữa rồi. =_=b
Mộ Nhã Triết đột nhiên nắm lấy tay cô, cùng cô đan mười ngón tay thật chặt.
иgự¢ Vân Thi Thi ấm áp, nắm lấy tay anh.
Vừa rồi bưng hộp kem trong thời gian dài, tay anh có chút lạnh.
Anh không nói cái gì, nhưng mà một chi tiết nho nhỏ như vậy, cô lập tức hiểu được bất an và đau lòng của anh.
Một người đàn ông như vậy, chuyện gì cũng đều giữ ở trong lòng.
Có lẽ là quá để ý.
Quá để ý, sẽ sợ hãi mất đi.
Bởi vậy, cẩn thận của anh, chỉ vì bảo vệ cô tốt hơn.
“Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Vân Thi Thi nhỏ giọng nói.
“Ừ, ngoan.”
“Nhưng mà…”
Vân Thi Thi đột nhiên chuyển đề tài, “Anh bắt em ấy ăn nhiều kem như vậy, em ấy có thể có chuyện gì hay không?”
Mộ Nhã Triết, “…”
Vân Thi Thi khẩn trương nói, “Nhất định là sẽ bị tiêu chảy?”

Phòng vệ sinh, lúc Hoa Cẩm đi ra, sắp bay lên rồi.
Anh ta kéo đôi chân dài đi ra, đỡ tường, đi đến phòng khách, trời đã tờ mờ sáng.
Trong phòng khách, Mộ Nhã Triết đi từ trong nhà ăn ra, rót một cốc nước ấm tinh khiết cho anh ta, “Uống vào.”
Hoa Cẩm nhận lấy nước, tựa vào tường, vẻ mặt oán niệm.
“Em hình như sắp bay lên rồi!”
Mộ Nhã Triết nhướng mày, “Tiêu chảy rồi hả?”
“Dạ, có chút.”
Mộ Nhã Triết về phòng, lại lấy thuốc dạ dày cho anh ta, “Uống nó vào.”
Hoa Cẩm ngớ ra vài giây, nhận lấy hộp thuốc, “Cảm ơn anh rể.”
Trải qua chuyện này, Vân Thi Thi cũng học được an phận không ít, xem như là đồ ăn dạy dỗ.
Nhưng mà, dưỡng thai vẫn nhàm chán buồn tẻ như trước.
Hữu Hữu vì cô tìm một số chương trình và âm nhạc, thậm chí là tấu nói*, cho cô Gi*t thời gian.
*: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
Ngày trái lại an nhàn thanh thản.

“Lão đại, anh biết không? Gần đây Mộ thị tuyên bố tin tức kết hôn, thằng nhóc Mộ Yến Thừa đó, sắp kết hôn với Tống Ân Nhã rồi.”
Trong văn phòng, Lục Cận Dự đi đến trước bàn làm việc của Mộ Nhã Triết, đưa tới một tấm thiệp màu đỏ, đây chắc là anh ta lấy từ một người bạn truyền thông, nghe nói, lễ kết hôn của Mộ Yến Thừa và Tống Ân Nhã, sẽ mở tiệc chiêu đãi trăm bàn, còn mời các nhân vật nổi tiếng trong giới, hơn trăm nhà truyền thông, xem ra, thề là phải biến hôn lễ thật nổi bật.
Mộ Nhã Triết nhận lấy thiệp mời, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua.
Trên thi*p mời, là ảnh cưới Tống Ân Nhã và Mộ Yến Thừa, còn viết rõ thời gian và địa điểm.
Anh nhìn kỹ một phen, nói là ảnh cưới, chẳng bằng nói là ảnh cưới dựa theo ý nghĩa truyền thống.
Tống Ân Nhã mặc áo cưới, nắm tay Mộ Yến Thừa, mà Mộ Yến Thừa mặc tây trang, hai người đứng ở trước phông màu trắng, chụp ra một tấm.
“A…”
Lục Cận Dự cười, “Lão đại, anh có đi không?”
Mộ Nhã Triết liếc anh ta, “Anh đi làm gì?”
“Đi xem náo nhiệt.”
“Nhàm chán.”
“Sao lại nhàm chán? Mộ thị và nhà họ Tống còn nói khoác, nói hôn lễ lần này nhất định phải làm long trọng, tốt xấu gì, đi xem nhà họ Mộ làm ra cục diện như thế nào, lão đại cũng được tham khảo một phen. Không phải anh và chị dâu còn chưa làm hôn lễ sao? Chúng ta sắp xếp, chắc chắn không thể kém hơn.”
Mộ Nhã Triết cười đùa, “Lớn thì sao? Hôn lễ, không chỉ xem phô trương hay không, quan trọng là phải có ý nghĩa kỷ niệm.”
Phải thật lòng.
Khương Thân ngồi ở một bên, hừ lạnh một tiếng nói, “Lần này sở dĩ Mộ thị làm lớn như vậy, còn không phải là vì muốn dựa vào hôn lễ lần này, chấn Mộ thị bề ngoài sao. Tốt hơn quý tộc nghèo túng, cùng bị vét sạch của cải, cũng cần phải dùng hết mọi thủ đoạn, đem khí thế quý tộc giả bộ ra.”
Lục Cận Dự vỗ tay, “Đơn giản mà nói, là ngụy trang thôi.”
Khương Thân, “Bingo.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Tuy Mộ thị nghèo túng, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù sao thực lực vẫn còn vững chắc, các cậu đừng khinh thường.”
Lục Cận Dự nói, “Lão đại, không phải anh một lòng một dạ muốn chiếm sản nghiệp chữa bệnh của Mộ thị sao?”
Đúng vậy.
Khương Thân phân tích, “Nhưng mà cưỡng chế thu mua sản nghiệp chữa bệnh của Mộ thị mà nói, tất sẽ khiến nguyên khí của chúng ta bị thương nặng. Bây giờ Mộ thị nắm sản nghiệp này rất chặt. Tuy hiện giờ trên danh nghĩa, Mộ Yến Thừa là gia chủ của Mộ thị, nhưng mà quyền lực chân chính của nhà họ Mộ, vẫn do Mộ Lâm Phong nắm trong tay. Nếu không phải Mộ Lâm Phong khổ sở chống đỡ, dựa vào một mình Mộ Yến Thừa, có thể làm được gì chứ?”
Lục Cận Dự nói, “Lão hồ ly Mộ Lâm Phong này, cũng không phải là nhân vật đơn giản, không dễ đối phó. Nhưng mà dựa vào Mộ Yến Thừa gà mờ như vậy, khi nào Mộ Lâm Phong thật sự ngã xuống, nhà họ Mộ chắc chắn sẽ sụp đổ trong khoảnh khắc. Vị trí của anh ta, ngồi không được lâu đâu. Mấy năm nay, thân thể của Mộ Lâm Phong hình như không được tốt, cục diện như vậy đối với chúng ta, có lợi rất nhiều.”
“Đối phó với Mộ Lâm Phong, bài trên tay chúng ta bây giờ tốt, đánh như thế nào, nhất định phải vững vàng, không thể phá hủy đống bài này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc