Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1492

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Mẹ, mẹ ngoan ngoãn đi!”
Hữu Hữu nói thầm một câu, “Nhịn một chút, trời cao biển rộng!”
“Ăn một miếng cũng không được sao?”
“Một miếng cũng không được. Cha sẽ đánh con mất!” Hữu Hữu nói.
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh che miệng cười trộm nói, “Nói không chừng, còn lấy tội danh mưu hại công chúa nhỏ, phạt quỳ bàn giặt đó!”
Hữu Hữu cũng đồng ý gật gật đầu.
Vân Thi Thi đứng dậy, chậm rãi đi qua chỗ bọn họ.
Hoa Cẩm vừa thấy, lập tức đưa tay ra đỡ, “Chị, chị cẩn thận một chút…”
Vân Thi Thi lại tức giận hất tay anh ta, nói, “Đừng ***ng vào chị! Chị không phải là chị của em!”
Hoa Cẩm vô tội bị tai họa, vẻ mặt bất đắc dĩ khóc tang nói, “Sao em nằm không mà cũng bị trúng đạn vậy?”
Hữu Hữu ở một bên dở khóc dở cười nói, “Đâu có nằm không cũng trúng đạn? Chú mới chân chính là người độc ác!”
“Sao cháu lại nói lời này?” Hoa Cẩm khóc không ra nước mắt chỉ vào mình, “Sao chú lại là người độc ác?”
Hữu Hữu nói, “Nếu không phải chú cố ý dụ dỗ mẹ trước, mẹ cũng sẽ không vì thèm ăn mà ૮ɦếƭ đi sống lại như vậy!”
Trên trời có một cái chảo bay đến.
Trực tiếp đập vào đầu Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm ôm lấy chuyện này, ấm ức nói, “Được rồi! Là lỗi của chú!”
“Chỉ mang thai mà thôi, cũng không phải lần đầu tiên! Lúc mẹ mang thai hai đứa, cũng không cẩn thận như vậy, cái này không thể động vào, cái kia cũng không thể, các con không khỏe mạnh cường tráng sao?”
Hữu Hữu nghe xong, lập tức hắng giọng một cái, bĩu môi nói, “Không công bằng! Thân thể của Tiểu Dịch Thần khỏe mạnh cường tráng, nhưng có phải mẹ quên rồi không, lúc trước bốn tuổi, hầu như con đều sống ở trong bệnh viện! Hóa ra trong lúc mang thai mẹ không có chăm sóc mình thật tốt, không chừng, thân thể con không tốt, là vì liên quan đến nguyên nhân này!”
Cô không giải thích gì nữa, càng giải thích Hữu Hữu càng đứng về phía lập trường của Mộ Nhã Triết, càng thêm tin tưởng, dưỡng thai rất quan trọng đối với việc thai nhi khỏe mạnh!
Bầu trời lại ném một cái chảo đến, cái chảo này, trực tiếp đập lên đầu Vân Thi Thi!
Đầu cô quả thực mờ mịt, trong lòng yên lặng oán thầm, tố chất thân thể con không tốt, căn bản không liên quan đến giai đoạn dưỡng thai!
Vân Thi Thi vô tội giải thích, “Con và Tiểu Dịch Thần là thai song sinh, bác sĩ nói, lúc hai đứa ở trong bụng mẹ, tranh giành chất dinh dưỡng, con không ςướק được Tiểu Dịch Thần, còn hơn tám tháng đã sinh hai đứa, vì sinh non, cho nên thân thể suy yếu.”
“Vì sao lại sinh non ạ?”
Hữu Hữu tò mò hỏi, đôi mắt chớp chớp.
“Bác sĩ nói, là vì trong lúc mang thai cảm xúc lo lắng, còn…”
Khi đó mang thai hơn bảy tháng, Vân Thi Thi cầu được phê chuẩn, hiếm khi mới gặp được Vân Nghiệp Trình một lần.
Thời gian đó, là thời điểm khó khăn nhất của nhà họ Vân.
Chỉ là cho dù gặp mặt, nhưng mà Vân Nghiệp Trình lại cực kỳ cực đoan về chuyện cô có thai.
Ông từng kiêu ngạo như thế, sao có thể trơ mắt nhìn con gái mình yêu thương dùng thân thể để thay nhà họ Vân trả nợ chứ?
Nợ nần vay nặng lãi, có lẽ sắp trả hết rồi!
Nhưng áy náy của ông đối với cô, lại là cảm giác cả đời khó mà trả hết!
Bởi vậy, mỗi khi gặp mặt ông, cha con ngồi đối mặt, ông luôn luôn nghĩ đủ loại biện pháp, khuyên cô xóa sạch đứa nhỏ này.
Vân Nghiệp Trình nghĩ rất đơn giản, nhưng ông không biết, nếu xóa sạch đứa bé, sẽ tạo thành tổn thương lớn hơn với ông.
Ông không hiểu, chỉ là không hy vọng, bởi vì chuyện này, ảnh hưởng đến tương lai của cô.
Cho nên, giai đoạn đó, áp lực và trách nhiệm trong lòng cô, thật sự quá nặng.
Mang thai lần đầu là song sinh, hơn nữa lúc mang thai, cô chỉ mới 18 tuổi, chưa đủ hai mươi tuổi, độ tuổi này mang thai, tỷ lệ sinh non cao gấp 11 lần phụ nữ mang thai bình thường.
Cảm xúc lại còn dao động rất lớn, buổi sáng một ngày cô tỉnh lại, mới vừa xuống giường đi chưa được mấy bước, liền cảm thấy thân thể hình như có chút khác thường, mơ hồ không thích hợp.
Trên đường đi làm thủ tục đi học trở lại, ở trong xe, cô cảm giác được *** đột nhiên có dịch thể ấm áp không ngừng chảy ra đùi, đúng là vỡ nước ối.
Bởi vì cách ngày dự tính sinh còn rất xa, bởi vậy, đối với việc đột nhiên sinh non, tất cả mọi người chưa từng dự đoán được.
Lúc này mới vội vàng đưa đến bệnh viện, may mắn mà an toàn.
Hoa Cẩm đột nhiên lẩm bẩm, “Nếu là ăn một chút, chắc là không có vấn đề gì đâu?”
“Không được!”
Hữu Hữu kiên trì mãi, “Nếu như mẹ xảy ra chuyện gì, cha sẽ xé chú ra thành mảnh nhỏ!”
Hoa Cẩm hoảng sợ, “Tàn bạo như vậy…”
“Đương nhiên rồi! Em gái là mạng của cha! Có em gái ở đây, địa vị của chúng cháu không còn rồi!”
Nói xong, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ôm đầu khóc rống, “Tiểu Dịch Thần, em đột nhiên cảm thấy trái tim chua xót…”
Vân Thi Thi, “…”
Hai thằng nhóc này, biết diễn trò như vậy từ khi nào?

Vân Thi Thi cùng ba người dây dưa một lúc lâu, vẫn tốn công vô ích như trước.
Một phần chấp niệm này, không có chút nào phai nhạt, nhất là đến buổi tối, nằm ở trên giường, bị ép che chăn mỏng, cũng bởi vì người đàn ông nào đó nghiêm túc nói, phụ nữ có thai không thể bật nhiều điều hòa, huống hồ còn chưa tới mùa nóng, bởi vậy chỉ bật quạt, cô luôn năn nỉ mở điều hòa mãi, Mộ Nhã Triết mới bật điều hòa 29 độ.
29 độ sao?
Như vậy thà không bật còn hơn!
Bởi vậy trong lúc nóng bức, cô càng lúc càng muốn nếm hương vị kem lạnh như băng!
Vì thế, ma xui quỷ khiến, cô xoay người xuống giường, rón ra rón rén mò mẫm đến phòng Hoa Cẩm, sờ soạng đến giường Hoa Cẩm.
“Bốp…”
Một bàn tay che mặt Hoa Cẩm, Hoa Cẩm vốn đang ngủ ngon, đột nhiên có một bàn tay duỗi về phía anh ta, sờ tới sờ lui trên mặt anh ta, anh ta lập tức giật mình từ trong mộng tỉnh lại, thấy Vân Thi Thi ngồi cạnh giường anh ta, nhỏ giọng gọi anh ta, “Hoa Cẩm, tỉnh tỉnh…”
“Làm sao vậy chị?”
Hoa Cẩm lập tức nhanh chóng ngồi dậy, có chút lo lắng đánh giá cô, “Thân thể không thoải mái ạ?”
“Chị… Chị rất muốn ăn kem, Hoa Cẩm, em dẫn chị đi ăn kem có được không?”
Hoa Cẩm, “…”
Anh ta có chút khó hiểu nhìn cô, thật sự là không biết, rốt cuộc chấp niệm đến mức nào, làm cô nửa đêm không ngủ được, mò mẫm đi đến phòng anh ta, năn nỉ anh ta mang cô đi ăn kem.
Phải biết rằng, phòng của anh ta và phòng ngủ của cô, cách cũng không gần, còn có cầu thang, cô mò mẫm qua được đây, nhất định tốn không ít thời gian.
“Đến mức này sao?” Hoa Cẩm cười nói, “Chị muốn ăn như vậy sao?”
“Rất muốn rất muốn! Bây giờ chị vừa nghe đến kem, nước miếng liền chảy ra!”
Dừng một chút, Vân Thi Thi lại nói, “Lúc trước chị có tra qua, phụ nữ có thai cho dù kiêng ăn, cũng không có khắc nghiệt như vậy, chỉ cần số lượng vừa phải là được. Hơn nữa kem thôi mà, cho vào trong miệng ngậm một lát, cũng không lạnh như vậy rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc