Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1491

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Ừ! Bị âm thanh em ăn gì đó đánh thức!”
Anh vừa nhẹ nhàng vuốt lưng cô, vừa nói, “Không biết, còn tưởng rằng trong nhà có chuột ăn vụng đó!”
“Anh… Anh nói em ăn bánh bích quy giống tiếng con chuột sao?” Cô có chút tổn thương chất vấn, “Cái gì vậy?”
Cô ấm ức, không vui rồi!
Anh lại vui vẻ, “Con chuột nhỏ rất đáng yêu mà? Nói đi nói lại, nhìn em ăn như vậy, em đói bụng sao?”
“Dạ… Không biết vì sao, bị đói mà tỉnh dậy, em nhớ rõ buổi tối, em ăn cũng không ít, vì sao lại đói như vậy được nhỉ.”
“Chắc là đứa bé trong bụng đói bụng rồi.”
“Vậy ạ?”
Vân Thi Thi cười, “Được rồi! Cảm giác mang thai bé con này, còn khó khăn nữa!”
Dừng một chút, cô lại ôm lấy tay anh, làm nũng nói, “Chồng à, em muốn ăn kem!”
“Không được.” Mộ Nhã Triết lập tức nghiêm mặt, “Không được ăn.”
Cô năn nỉ mãi, “Hu hu… Ăn một miếng, một miếng cũng không được sao?”
“Không thể nhịn được à?”
“Em không biết vì sao, gần đây rất muốn ăn kem…”
Không nói đến kem thì không sao, vừa nhắc đến kem, nước miếng của cô lại chảy ra.
Cô tội nghiệp nuốt nước miếng, lập tức nói, “Một miếng cũng được! Cho em đỡ thèm được không?”
“Không được.” Lập trường của anh rất kiên định, không có chút nào vì cô ấm ức mà thương cảm, sinh ra bất luận dao động gì, “Không được ăn là không được ăn!”
“Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?”
Vân Thi Thi tức giận nói, “Anh không thể hiểu một chút được sao?”
“Vợ à, anh đã cực kỳ hiểu rồi. Anh là vì tốt cho em thôi.”
“Tốt với em, thì nên lập tức mua kem giúp em chứ?” Cô cố tình gây sự.
Anh vẫn kiên nhẫn như cũ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, dỗ dành nói, “Ngoan, ăn xong rồi, thì đi ngủ thôi, không cần nhớ đến nó, thì không đói bụng.”
“Em rất muốn…”
“Nghe lời!”
Mộ Nhã Triết để sát vào tai cô, ý vị thâm trường nói, “Anh có thể nhịn xuống mười tháng không động vào em, em nhịn xuống mười tháng không ăn đồ lạnh không được sao?”
“…” Mặt Vân Thi Thi lập tức nóng bỏng, mặt đỏ tai hồng.
Cô nắm chặt góc áo áo ngủ, có chút xấu hổ nói, “Em nghe nói… Cho dù lúc mang thai, qua ba tháng, chỉ cần cẩn thận một chút, không ảnh hưởng đến chuyện giường…”
“Không được.”
Mộ Nhã Triết rất kiên định, cố chấp nói, “Phàm là có một chút nguy hiểm, đều không được.”
“Anh cũng quá cẩn thận thôi…”
“Nhỡ đâu thì sao?”
Anh đột nhiên nắm vai cô, nhìn cô chăm chú, “Là vì quá để ý, cho nên một chút cũng phải cẩn thận, cho dù có một chút nguy hiểm, anh đều sẽ không làm. Không có ngộ nhỡ, anh cũng không cho phép có ngộ nhỡ!”
Chính vì để ý quá mức, lúc này anh mới làm mọi việc thật cẩn thận, sợ rằng cô và đứa bé trong bụng có gì đó sơ suất.
Có lẽ người bình thường khó mà hiểu cảm nhận của anh.
Anh không hy vọng đứa bé trong bụng chịu một chút tổn thương, càng không hy vọng cô chịu đau khổ.
Trong lòng anh rõ ràng, ngày mang thai, đúng là cực kỳ dày vò, huống chi cô không nhìn thấy cái gì, không làm được cái gì, chuyện cơ bản là đọc sách cũng là ý nghĩ xa xỉ.
Bởi vậy anh mới có thể không tiếc dùng toàn bộ thủ đoạn, bỏ ra nhiều thời gian ở bên cạnh cô.
Trong lúc này, anh từ chối tất cả xã giao và tiệc R*ợ*u, cai thuốc, kiêng R*ợ*u, đa số mọi chuyện trong công ty, trừ phi là là chuyện quyết định sách lược giao cho anh, còn lại, đều giao cho Lục Cận Dự và Khương Thân.
May mà anh có hai trợ thủ đắc lực như vậy.
Nhưng mà Lục Cận Dự và Khương Thân khổ mà không nói ra được.
Lục Cận Dự yên lặng châm chọc nói, không biết, còn tưởng rằng lão đại mang thai mười tháng!
Vân Thi Thi đành phải tâm không cam, tình không nguyện, để anh nắm tay trở về phòng ngủ.
Mộ Nhã Triết ôm cô lên giường, đắp kín chăn cho cô.
Sau khi anh lên giường, Vân Thi Thi đột nhiên xoay người lại, ôm lấy anh.
“Cảm ơn anh.”
“Hả?” Anh có chút bất ngờ nhíu mày.
Lại nghe cô nói, “Ở trong giai đoạn này, có phải em luôn cố tình gây sự hay không?”
Không đợi anh mở miệng, cô lại có chút buồn rầu nói, “Không biết vì sao, trong khoảng thời gian này, tính tình của em càng ngày càng khó khống chế! Chút chuyện nhỏ không chiếm được thỏa mãn, liền cảm thấy nôn nóng, muốn tức giận. Có phải em luôn chọc anh tức giận hay không?”
“Không có!”
Mộ Nhã Triết cười, “Bây giờ vợ đang trong giai đoạn đặc biệt, nhường em nhiều một chút là được.”
“Ý ở ngoài lời, là em cố tình gây sự, anh không chấp nhặt với em sao?” Vân Thi Thi cố ý đùa anh.
Mộ Nhã Triết vừa nghe, còn có thể không hiểu sao, cô đây là cố ý đào hố chờ anh nhảy!
Anh là người thông minh, anh biết rõ, nếu anh nói thẳng thì cô sẽ không hài lòng.
Vì thế, anh hỏi lại, “Cái này sao có thể tính là cố tình gây sự được? Vợ anh dịu dàng hiền lương, anh yêu em còn không kịp nữa là!”
Vân Thi Thi biết anh cố ý dỗ cô, nhưng mà trái tim lại như nếm mật ngọt vậy!
“Được rồi, đừng náo loạn nữa.”
Mộ Nhã Triết ôm cô vào trong ***, dặn dò, “Đi ngủ sớm một chút.”
Nằm ở trong *** anh, cô đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
“Bây giờ, chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời em sao? Vì sao em lại cảm thấy có chút bất an?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, có chút không hiểu ý của cô nói.
“Bây giờ em thật sự hạnh phúc, em không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng mà giờ phút này, chắc là thời khắc hạnh phúc nhất của em đi! Hạnh phúc có được, em đều sắp cảm thấy có chút không chân thực…”
“Sẽ không!”
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cô, “Anh sẽ để em càng hạnh phúc hơn! Anh muốn đem thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, tặng cho em.”
Vân Thi Thi mấp máy môi, nằm ở trong *** anh yên tâm ngủ.
Không lâu sau, liền phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
“Nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?”
Anh dở khóc dở cười, xoa mặt cô, “Heo.”
Vì thế, ôm lấy cô, anh cũng cảm thấy hài lòng đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà không bao lâu sau, oán niệm của Vân Thi Thi đối với kem, càng lúc càng tới giới hạn rồi!
Thời tiết càng lúc càng nóng bức.
Hoa Cẩm dường như là cố ý kéo theo cừu hận, bán sỉ trong nhà một số lớn kem Haagen – Dazs, cornetto, đủ loại.
Hữu Hữu về đến nhà, vừa mở tủ lạnh ra, thấy tủ lạnh đầy kem, mồ hôi lạnh chảy ra một phen, có chút hoài nghi, Hoa Cẩm này, không phải cố ý đấy chứ.
Cố ý lấy kem tới kéo cừu hận?
Anh ta không biết mẹ vì không được ăn kem, đã oán niệm rất lâu sao?
Hận rất nhiều!
Nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên phá hủy!
Mẹ đã cực kỳ gian nan rồi!
Hoa Cẩm lại nói, thời tiết càng ngày càng nóng, mỗi ngày ra ngoài mua, trên đường đi đều bị phơi nắng, không bằng mua nhiều về nhà.
Hữu Hữu cảm thấy có đạo lý.
Mỗi ngày xế chiều, Hoa Cẩm và hai bánh bao nhỏ ở trong vườn hoa, vừa ăn kem vừa líu ríu noi chuyện.
Vân Thi Thi ngồi ở một bên, ôm nước sôi để nguội, oán niệm.
“Mẹ cũng muốn ăn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc