Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 149

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đẩy cửa ra, căn phòng bên trong nhà trọ vắng lạnh.
Mộ Nhã Triết đi theo vào, vừa mới sải bước vào làm cho anh có cảm giác không gian này cực kỳ nhỏ hẹp, xuất phát từ không thích, trên mặt lập tức hiện lên ghét bỏ.
Nhà trọ này quá nhỏ.
Đối với Vân Thi Thi và Hữu Hữu mà nói, nơi này đã vô cùng rộng rãi rồi, so với căn nhà nhỏ ở tiểu khu lúc trước cha Vân mua, căn nhà trọ hai phòng một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng đọc sách, phòng khách mười mét vuông, đối với bọn họ mà nói có thể sống vô cùng thoải mái.
Chỉ là đối với người cao gần một mét chín như Mộ Nhã Triết, một nơi dung thân như thế này có vẻ đặc biệt chật hẹp.
Đứng trong khoảng trời nhỏ bé như thế, bó tay bó chân, cảm giác vô cùng gò bó.
Vân Thi Thi bước vào phòng, nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Hữu Hữu tắm rửa.
Chất liệu quần áo bệnh nhân trong bệnh viện rất thô, *** trẻ con non mềm, mặc quần áo của bệnh viện ngủ quả thực không tốt, mặc dù Hữu Hữu chưa mở miệng đề cập tới, nhưng Vân Thi Thi lại tỉ mỉ, nhìn một chút thì trông thấy thể chất cậu mẫn cảm, tay bị ma sát ra những mẩn đỏ, cực kỳ đau lòng.
Đồ cô mua cho Hữu Hữu, tuy không quý báu, nhưng đều đặc biệt chọn những vật có tính chất tốt. Hữu Hữu thể chất ốm yếu, chuyện lớn chuyện nhỏ, cô đều vô cùng chú ý.
Lúc đó, Mộ Nhã Triết nhàn rỗi, tò mò đi "Tham quan" nhà trọ nhỏ nghèo rớt mồng tơi.
Vào cửa, bên trái là một phòng vệ sinh nhỏ hẹp như vại cá. Mộ Nhã Triết cau mày đi vào, đỉnh đầu suýt chút nữa ***ng phải khung cửa.
Quá nhỏ, không gian bảy, tám mét vuông chứa một cái máy giặt tự động cũ kỹ, một cái bồn cầu, cùng với một cái bệ rửa mặt, anh đi vào, không để ý, đầu gối va vào máy giặt.
Người đàn ông khẽ cau mày, cực kỳ không thích, càng thêm ghét bỏ.
Sở dĩ hình dung phòng vệ sinh này còn chưa đủ lớn như vại cá, là bởi vì phòng tiếp khách ở Mộ trạch, có một mặt bức tường khảm động vật sống dưới nước, chỉ là độ dài đã có năm, sáu mét, quả thật lớn hơn phòng vệ sinh này nhiều.
Người còn không bằng một con cá?
Mộ Nhã Triết đi vào nhà bếp, đập vào mắt là hai cái tạp dề con gấu nhỏ treo ở trên móc câu, một lớn một nhỏ, nhìn vô cùng ấm áp. Trên cửa dán vào một tấm "Bảng trực nhật ", anh liếc mắt nhìn, một tuần bảy ngày, Hữu Hữu phụ trách nấu ăn năm ngày, còn Vân Thi Thi phụ trách nấu ba món ăn vào hai ngày nghỉ, người đàn ông nhếch môi, cảm thấy thú vị.
Hóa ra, tiểu bảo bối của anh còn biết nấu cơm đấy?
Một đứa bé sáu tuổi, lại biết làm việc nhà, cũng không biết tay nghề ra sao?
Phía nam, song song hai gian phòng, trong đó một gian là phòng đọc sách.
Mộ Nhã Triết vừa mới đi vào, đáy lòng hơi giật mình.
Máy fax, máy in, bàn học bằng gỗ lim, máy vi tính loại tốt, trên bàn, là một két an toàn đã được khóa lại. Ngoài ra, còn có một hộp Pu't, cùng với một sấp giấy dày thiết kế, tất cả, đều thu dọn ngăn nắp.
Anh không biết chính là, tất cả trong phòng đọc sách, đều do Vân Thi Thi dựa theo bản thiết kế của Vân Thiên Hữu mà sắp xếp, cũng rất ra dáng một nơi làm việc loại nhỏ.
Bình thường, đều do một mình Hữu Hữu xử lý, Vân Thi Thi chưa bao giờ can thiệp.
Mộ Nhã Triết nhìn bản vẽ trên bàn, tò mò cầm lên, vừa nhìn, không khỏi choáng váng.
Một sấp giấy dày, chính là bản thiết kế một phần đồ chơi trẻ em?
Kỹ xảo vẽ tinh xảo nghiêm cẩn, bất luận là thiết kế hay là lối suy nghĩ, đường nét độc đáo, bản thảo thiết kế như vậy, rõ ràng nên xuất thân từ một nhà thiết kế ưu tú và chuyên nghiệp.
Mộ Nhã Triết có chút đoán không ra, tại sao trong phòng đọc sách của một đứa bé, lại có bản thiết kế chuyên nghiệp như vậy?
"Mộ Nhã Triết?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
Thì thấy Vân Thi Thi đứng ở cửa phòng đọc sách ôm một chồng quần áo dày nặng đi giặt, thấy trong tay anh đang cầm bản thiết kế, nghiêm khắc cảnh cáo: "Đồ trong phòng đọc sách không thể chạm loạn, nếu không Hữu Hữu sẽ tức giận!"
Phòng đọc sách này là thế giới nhỏ của Hữu Hữu, bình thường Vân Thi Thi cũng thỉnh thoảng đi vào quét dọn, nhưng mà đồ trong phòng đọc sách, cô không có động vào.
Mộ Nhã Triết đặt bản thiết kế xuống, đi khỏi phòng đọc sách, nhìn lướt qua, như là phát hiện đại lục mới, rảo bước đi vào phòng ngủ.
Vân Thi Thi ở một bên, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Đây giống như là một quý tộc áo cơm không lo tham quan xóm nghèo.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô ôm quần áo vào phòng vệ sinh, dự định vào lúc này giặt sạch quần áo.
Mộ Nhã Triết rất tự nhiên "Tham quan" phòng ngủ.
Bước vào cửa, là một cái giường dành cho hai người, đệm chăn và ga trải giường màu lam nhạt, lộ ra cảm giác ấm áp và thú vị của trẻ con.
Hữu Hữu thích màu xanh lam, lại thích sự đơn giản, do đó trên giường không có quá nhiều hoa văn, rất đơn giản.
Trên tủ đầu giường, xếp đầy các loại sách báo, anh tiện tay cầm lấy mấy quyển, có tiểu thuyết ngụ ngôn, có tranh liên hoàn, cũng có truyện cổ tích. Giống như ở đây, cuối cùng cũng tìm được một chút ngây thơ của trẻ con.
Anh chậm rãi ngồi xuống giường, trước mắt không khỏi hiện lên cảnh tượng Vân Thiên Hữu ngồi dựa vào đầu giường lười biếng lật xem tranh liên hoàn.
Những sách này đều là trường học đề cử cho phụ huynh, Vân Thi Thi đặc biệt cầm bản liệt kê sách đi nhà sách mua mấy bộ, đặt ở đầu giường, mỗi đêm trước khi ngủ, cô ôm lấy Vân Thiên Hữu, dịu dàng nhỏ giọng giải thích câu chuyện trên tranh liên hoàn.
Ngày thường, Vân Thiên Hữu luôn cảm thấy vô cùng vô vị tẻ nhạt đối với những thể loại tranh châm biếm và sách vở không cảm xúc này, nhưng cậu lại thích nghe mẹ kể chuyện xưa cho cậu nghe.
Giọng nói của Vân Thi Thi vô cùng mềm mại, lộ ra sự nhỏ nhẹ thuộc về phụ nữ Giang Nam, mềm mại, ngọt ngào, nghe thấy giọng nói ngọt ngào rồi đi vào giấc mộng, là chuyện hạnh phúc nhất trong lòng Vân Thiên Hữu.
Trong không gian nhỏ hẹp, nhưng tràn ngập không khí sức sống, cùng với một chút ấm áp không màng danh lợi.
Mặc dù, gian phòng có chút nhỏ, giường dành cho hai người không đủ rộng rãi, Mộ Nhã Triết gối lên hai tay nằm xuống, thậm chí không thể mở rộng tứ chi thoải mái.
Nhưng mà trên chăn, có mùi sữa thơm đặc biệt của trẻ con, cùng với mùi thơm cơ thể tươi mát trên người Vân Thi Thi.
Một phần hương vị, điềm tĩnh và ôn nhã, không xa hoa rực rỡ, nhưng thấm vào ruột gan.
Trong lòng Mộ Nhã Triết có một khắc yên tĩnh.
Lần thứ hai khi Vân Thi Thi đi vào phòng ngủ, thì thấy người đàn ông nằm ở trên giường, nặng nề ngủ.
Cô không nhịn được cười khẽ, cô vẫn nhớ tới lúc trước người đàn ông nào đó còn nói chính mình tinh lực hơn người?
Vân Thi Thi rón rén đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, dùng khoảng cách gần đánh giá nét mặt tinh xảo của người đàn ông khi ngủ.
Người đàn ông ngủ say, nhẹ nhàng khép hai mắt, ánh sáng tối tăm, ở trong bóng tối lạnh nhạt điêu khắc rõ ràng góc cạnh ngũ quan của anh.
Đuôi mắt hẹp dài, lông mi dày đen nhánh, đẹp mê người.
Vân Thi Thi kinh ngạc nhướng mày, cô nhớ lại lúc Hữu Hữu vừa ra đời, có một mái tóc vừa đen vừa dày, nhắm hai mắt, lông mi nhỏ bé mềm mại tỉ mỉ, thậm chí còn muốn rậm hơn so với lông mi của cô, hóa ra, là kế thừa gien của người đàn ông này.
Sống mũi cao, độ cong tốt đẹp, như được điêu khắc sắc xảo, tinh tế.
Đặc biệt là đôi môi mỏng Kh**u gợi, ngay lập tức được tôn sùng là môi hình đứng đầu cho người hôn môi. Mỏng mà kiêu căng, khi cười lên, khóe miệng có chút độ cong tà mị và mê hoặc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc