Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1481

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tần Chu hiểu được tình hình, đúng lúc Cố Tinh Trạch dùng một khoản tiền để làm từ thiện.
Ngoại trừ giấy nguyện vọng, Cố Tinh Trạch còn điền tự nguyện hiến ‘Khoản tiền phẫu thuật’.
Nói cách khác, anh ta hiến giác mạc phẫu thuật, lấy ra một số tiền, dùng cho những gia đình khó khăn không có tiền phẫu thuật.
Tần Chu nhắc đến chuyện này với Cảnh Kỳ, trong lòng Cảnh Kỳ cảm thấy mắc nợ rất nhiều, luôn kiên trì mãi, cô ấy viết một giấy vay nợ, đưa cho Tần Chu, còn nói, “Bất kể như thế nào, khoản tiền này tôi vẫn phải trả! Tuy không biết khi nào mới trả nợ hết được, nhưng mà tôi sẽ cố gắng trả.”
Phẫu thuật tiến hành thật sự thành công.
Cảnh Dương còn rất kiên cường, ngoại trừ tật ở mắt, thân thể nho nhỏ, nhưng mà rất khỏe mạnh.
Thằng nhóc này rất thích cười, có một đôi mắt cực kỳ đẹp, cười rộ lên, rất ấm áp, giống như giấu kín vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Lúc tháo băng gạc ra, đứa bé bảy tháng, lúc trông thấy y tá, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Các y tá đều yêu thích thằng nhóc này.
“Sao thằng nhóc này lại cười đáng yêu như vậy?”
“Cười thì dừng không được, quá đáng yêu rồi!”
“Lúc phẫu thuật, tiêm thuốc tê cũng không thấy đứa bé rơi nước mắt! Nghe mẹ đứa bé nói, lúc đứa bé sinh ra, cũng khác với những đứa bé khác. Trẻ con vừa sinh ra, liền oa oa khóc lớn, đứa bé thì sao? Y tá đỡ đẻ vỗ ௱ô** đứa bé, đứa bé lại cười rộ lên.”
“Đúng là hiếm thấy.”

Hoa Cẩm nhìn đứa bé được y tá ôm trong tay trêu đùa, ôm con gấu bông không chịu buông tay, nhíu mày, “Thật đáng yêu.”
“Cảm ơn.” Cảnh Kỳ khách khí nói một câu.
Cô ấy khẩn trương, cảm kích nói, “Tôi chưa bao giờ dam hi vọng quá xa vời, đứa bé có thể khôi phục thị lực. Bởi vì chi phí phẫu thuật rất cao, tốn mấy vạn, nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Hoa Cẩm có chút kỳ lạ, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấy trong phòng bệnh, ngoại trừ cô ấy thì không có người khác.
Anh ta tò mò hỏi, “Chồng cô đâu?”
“Anh ấy…”
Cảnh Kỳ xấu hổ, lập tức nói, “Anh ấy bận rộn, ít khi có thời gian đến thăm mẹ con chúng tôi.”
“A… vậy à.”
Thấy cô ấy không muốn nói gì thêm, anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.
“Sau khi đứa bé sinh ra, liền chuẩn đoán mắt có vấn đề, chúng tôi luôn đợi giác mạc của người hiến. Mà tôi không nghĩ tới, tôi lại may mắn như vậy, cơ hội lập tức đến, thế cho nên, chưa kịp chuẩn bị chi phí phẫu thuật.”
Nhưng mà chi phí bốn năm vạn phẫu thuật, đối với cô ấy mà nói, hoàn toàn là một con số trên trời.
Sáu tháng, ăn mặc tiết kiệm, cô ấy chỉ tiết kiệm được hơn một vạn tệ.
Cô ấy đã cố gắng tiết kiệm, không thể cắt xén tiêu dùng của đứa bé, lo sợ đứa bé không phát triển bình thường.
Tiền lương hàng tháng là hơn 4000, cô ấy ngoại trừ tiêu dùng, còn sinh đứa bé, khoản tiền cô ấy chi tiêu rất ít, cô ấy không biết lấy đâu ra nhiều tiền phẫu thuật như vậy.
Cô ấy vốn đợi, đợi cho có người hiến giác mạc, cô ấy sẽ có đủ tiền để làm phẫu thuật.
Nhưng không nghĩ tới, sau sáu tháng, lại đột nhiên nhận được tin tức.
Cô ấy nhận được điện thoại của bệnh viện, căn bản không kịp nghĩ nhiều, ôm đứa bé gọi xe đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra.
Bởi vì một khi bỏ qua, cơ hội tiếp theo, liền không biết khi nào mới đến.
Mới đầu lo lắng đứa bé vẫn còn quá nhỏ, căn bản không đủ điều kiện làm phẫu thuật, nhưng kiểm tra xong, bác sĩ nói có thể tiến hành phẫu thuật.
Mới đầu lo lắng đứa bé vẫn còn quá nhỏ, căn bản không đủ điều kiện làm phẫu thuật, nhưng kiểm tra xong, bác sĩ nói có thể tiến hành phẫu thuật.
“Đầu của tôi nóng lên, cho dù thế nào, nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, cho nên không suy nghĩ nhiều, ký tên, sau đó mới ý thức được, hốt ha hốt hoảng, vậy mà không nghĩ đến vấn đề chi phí phẫu thuật. Nếu không có tổng giám đốc Tần quan tâm, không đúng… Haizz…”
“Người hiến giác mạc rất ít sao?” Hoa Cẩm đột nhiên tò mò hỏi một câu.
Cảnh Kỳ giật mình, gật gật đầu, “Ừm, cực kỳ ít, dù sao bây giờ có nhiều người có bệnh về mắt, cho nên người hiến rất ít. Tôi nghe nói trước đó, nơi cung cấp giác mạc là phạm nhân bị tử hình trong nhà giam, nhưng mà bây giờ pháp luật không cho phép, bởi vậy chỉ có những người tự nguyện hiến tặng, có thể nói, rất khó.”
Hoa Cẩm giật mình, “Nếu là đứa bé của tôi, tôi dùng mắt của tôi đi đổi, cũng cam tâm tình nguyện!”
“Tất nhiên!” Cảnh Kỳ mỉm cười, “Lúc trước sau khi sinh đứa bé, kiểm tra ra mắt có vấn đề, cần ghép giác mạc, tôi liền hỏi qua, có thể dùng giác mạc của tôi thay hay không, nhưng mà bác sĩ nói, pháp luật không cho phép, là trái pháp luật!”
“Vì sao?”
“Bởi vì giác mạc của người sống, không cho phép quyên tặng. Nói cách khác, cho dù tôi nguyện ý, bệnh viện cũng không tiến hành làm phẫu thuật.”
“Vì sao?” Cảm xúc của Hoa Cẩm lại có chút kích động, “Vì sao lại trái pháp luật? Tôi tự nguyện hiến, cũng không được sao?”
“Không được, nước khác cũng là như vậy. Bởi vì lấy giác mạc từ mắt người sống, dùng ánh sáng của một người đi đổi lấy ánh sáng của người khác, vốn là chuyện cực kỳ không công bằng.”
Hoa Cẩm ngớ ra, trong lòng như bị P0'p chặt.

Anh ta vốn dự định, đợi Vân Thi Thi có thể tiếp nhận phẫu thuật, liền vụng trộm đến bệnh viện, lấy giác mạc của mình đổi lấy ánh sáng của cô.
Trước đây anh ta nói bóng nói gió hỏi thăm, giác mạc một con mắt, có thể làm cho hai người khôi phục ánh sáng.
Nhưng mà bây giờ từ Cảnh Kỳ biết được, người sống không thể hiến giác mạc, anh ta cảm thấy mất mát.
Sau khi từ phòng bệnh đi ra, Hoa Cẩm không yên lòng đứng ở cửa bệnh viện, gọi xe, đi đến Vân Sơn Thi Ý.
Vân Thi Thi cho anh ta chìa khóa ở Vân Sơn Thi Ý, anh ta mở cửa, khi yên lặng đi vào, liếc mắt một cái liền phát hiện Vân Thi Thi đang cầm một cái bình tưới cây, không ngừng mò mẫm đi đến vườn hoa.
Anh ta lẳng lặng theo sau, thấy cô đi cực kỳ chậm.
Người hầu ở bên cạnh cẩn thận theo sát, không dám đưa tay ra đỡ.
Tính cách của cô cực kỳ mạnh mẽ, muốn tự mình làm việc, trừ phi là chuyện gì khó khăn, mới bất đắc dĩ tìm người hầu trợ giúp.
Mộ Nhã Triết đặc biết tỉ mỉ sắp xếp phòng một lần nữa, nhưng đồ vật góc canhj, đều được dùng nệm êm bọc lại.
Anh cẩn thận như vậy, lo lắng lúc cô đi lại trong phòng, bởi vì nhìn không thấy, va chạm làm mình bị thương.
Bởi vậy, góc bàn, góc tường, phàm là những thứ góc cạnh, đều dùng nệm êm bọc lại.
Cho dù ***ng vào, cũng sẽ không làm đau.
Người hầu thấy anh ta đến đây, vừa định báo với cô, Hoa Cẩm lập tức ‘Xuỵt’ một tiếng, ý bảo đừng quấy rầy cô.
Chỉ thấy cô chậm rãi đi tới cửa, mũi chân đá đá, đi qua cánh cửa, lúc này mới đi đến vườn hoa, đi đến bên cạnh bồn hoa, cẩn thận tưới nước cho mấy bông hoa.
Hoa Cẩm đi tới cửa, liền thấy cô cẩn thận chạm vào cành hoa, không chút để ý tưới nước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc