Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1476

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Có một khoảng thời gian, khi Cố Tinh Trạch rời khỏi cô, cô chìm đắm trong áy náy và đau đớn, thế cho nên, trong lúc đó, lại xem nhẹ cảm nhận của anh.
Lúc đó, cô ở trong trạng thái tinh thần vô tri vô giác, đau khổ chẳng phân biệt được ngày và đêm, không ngừng **** miệng vết thương, không biết, quên mất anh cẩn thận che chở cô.
Mỗi khi giật mình từ trong cơn ác mộng tỉnh, anh luôn luôn canh giữ ở mép giường, vội vàng an ủi cảm xúc của cô, vội vàng lau mồ hôi lạnh cho cô, vội vàng dụ dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Khi cảm xúc của cô rơi vào thung lũng, anh bưng bát, một lần lại một lần khuyên nhủ cô, lừa gạt cô, trong mong cô ăn một chút.
Cô nhìn không được, biểu tình khẩn trương của anh.
Có thể khi đó, lúc nửa tỉnh nửa mê, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, anh canh giữ ở bên giường cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, thế nào cũng không nguyện ý buông ra.
Cô không biết anh bị dày vò, càng không biết anh đau đớn.
Anh không nói ra, càng không quen biểu đạt.
Người đàn ông của cô, là một người đàn ông nội tâm, hỉ nộ ái ố, ẩn sâu trong đáy lòng.
Đoạn thời gian đó, sao anh không phải chịu sự dày vò chứ.
Anh không biết nên chia sẻ đau đớn với cô như thế nào, lại càng không biết mang cô ra từ đoạn bóng ma đó thế nào.
Anh là người đàn ông ghen rất nhiều, trước đây, cô nói ra tên Cố Tinh Trạch, một chữ cũng không được nói.
Nhưng khi đó, cô ngồi cạnh băng ghi hình của Cố Tinh Trạch, si ngốc cả một buổi chiều.
Anh ở một bên nhìn, vừa bất lực vừa đau lòng.
Anh nói bên tai cô vô số lần, “Thi Thi, em còn có anh. Cố Tinh Trạch mất, còn có anh.”

“Anh không thể mất đi em, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi có được không?”

“Em buông tha cho em, có được không? Em buông tha cho em, đừng *** mình nữa…”

“Nếu em có thể tốt hơn, bất luận trả giá lớn thế nào, anh đều có thể chấp nhận!”
Anh không chỉ một lần nắm lấy vai cô, gằn từng chữ nói, “Thi Thi, nguyện ý dùng tính mạng bảo vệ em, không chỉ có Cố Tinh Trạch, còn có anh.”
- - Anh cũng có thể.
“Sao anh không phải dùng sinh mệnh yêu em.”

Nhưng mỗi lần nhìn thấy thờ ơ của cô, anh ngoại trừ ôm cô vào trong ***, mà không làm được gì.
Cô thường xuyên giật mình từ trong cơn ác mộng, đã tỉnh lại, vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, không ngừng suy nghĩ mà rơi lệ.
Anh luống cuống tay chân thay cô lau nước mắt, chịu đựng chua xót trong lòng, có trời mới biết, anh thấy nước mắt của cô, trái tim giống như muốn chia năm xẻ bảy.
Lòng của cô đã ૮ɦếƭ, để lại cho anh, không giây phút nào, kinh hồn táng đảm.
Lần đầu tiên trong đời anh, cảm nhận được sợ hãi xâm nhập vào tận tủy.
Anh sợ hãi, cô không chịu đựng nổi.
Anh sợ hãi, cô bỏ lại anh, còn có cốt nhục của anh và cô.
Anh sợ hãi…
Anh mất đi cô.
Sau đó, mẫu tính của cô K**h th**h, cô bắt đầu thử ăn cơm, bắt đầu thử nói chuyện, bắt đầu thử trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường.
Anh cảm thấy kinh ngạc và vui mừng, vẫn cẩn thận như trước, không giây phút nào, sợ kích động đến cô, làm tổn thương cô một chút.
Anh không dám dùng lực với hạnh phúc, sợ ông trời ghen tị anh, trả thù anh, một khi nghiền nát giấc mộng, chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Anh cẩn thận bảo vệ cô, che chở cô, lo lắng cô ở trong bệnh viện, liền đón cô về Vân Sơn Thi Ý dưỡng thai.
Khoảng thời gian dưỡng thai này, là thời gian hạnh phúc nhất của cô.
Anh đẩy không ít công việc, khi cô chưa tỉnh, anh liền chạy đến công ty, xử lý công việc, về nhà sớm trước thời gian nghỉ, ở cùng cô, cho dù là chỉ đi dạo ở vườn hoa.
Vân Thi Thi đột nhiên nghĩ lại, có đôi khi nửa đêm cô muốn ăn anh đào, anh và Cung Kiệt lục tung hơn nửa thủ đô, anh tìm được, mua anh đào trở về.
Cô lại không có khẩu vị, một miếng cũng không ăn.
Anh liền dụ dỗ cô, ăn một hai quả, lại dỗ cô ngủ.
Cô có thể nhanh chóng khôi phục như vậy, anh là chồng, có thể nói là công lao vất vả càng lớn.
Nhưng mà bây giờ khám thai, biết được thai nhi ổn định khỏe mạnh, thân thể của cô đã dần dần trở lại quỹ đạo, rốt cuộc anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lúc này, hạnh phúc tràn ngập trái tim, lại có chút không biết làm sao!
Thế cho nên, vui mừng mà khóc rồi!
Cho dù nhịn xuống, nhưng mà lại đỏ mắt lên, mí mắt là một mảnh ẩm ướt, làm cô xúc động!
Mộ Nhã Triết ôm cô, cánh môi hơi run run, dịu dàng một lần lại một lần xoa xoa mặt cô.
Vân Thi Thi kìm nén nước mắt, có chút oán trách nói, “Biết là con gái, thật sự vui vẻ như vậy sao?”
Cô trêu đùa, “Xem ra sau này, em thật sự không có địa vị rồi! Con gái thành tim của anh, là gan của anh, là lá lách phổi thận của anh, em thì sao? Em sẽ thành ruột của anh, ruột thừa của anh sao?”
Mộ Nhã Triết nhếch môi nói, “Làm sao có thể?”
“Nhìn bộ dạng anh H**g phấn như vậy, em cảm thấy được sau này em nhất định không có địa vị rồi.”
“Con gái là trái tim của anh, em là phổi của anh, hai người đều quan trọng như nhau.”
“Phổi hình như không quan trọng bằng trái tim…!” Vân Thi Thi cố ý tính toán chi ly với anh, “Anh xem, con gái giống như trái tim của anh, anh không có con gái, trái tim có phải không đập nữa hay không?”
Mộ Nhã Triết vừa nghe, nở nụ cười, còn tưởng rằng cô ăn dấm, nhịn không được cười, “Em còn ăn dấm với cả con gái mình sao?”
“Không được sao? Anh có ý kiến à?”
“Được được.” Mộ Nhã Triết cưng chiều nâng mặt cô, yêu thích không buông tay nhìn khuôn mặt xinh đẹp cô, dịu dàng nở nụ cười, “Nhưng mà không có em, anh cũng không có cách nào thở nổi.”
Vân Thi Thi giật mình, bị câu nói chân thành tha thiết của anh, kích động thật sâu rồi!
- - Không có em, anh cũng không có cách nào thở nổi.
Cô ôm chặt anh, khóe mắt lại ẩm ướt lần nữa, không ngừng nghẹn ngào.
“Cảm ơn anh, ở bên cạnh em, đợi em lâu như vậy…”
Cô mấp máy môi, nước mắt nóng bỏng lập tức rơi lên đầu vai anh, cố gắng cười nói, “Sau này, em sẽ không tùy hứng như vậy nữa! Cũng không dọa anh nữa…”
“Ừ…”
Mộ Nhã Triết cười, cô không biết khi anh nhìn về phía cô, trong mắt ẩn chứa rất nhiều tình cảm dịu dàng.

Sau khi Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần tan học về đến nhà, vừa mới đẩy cửa ra, liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt!
Tiểu Dịch Thần ngửi thấy, nước miếng suýt chút nữa chảy ra!
Cậu ngửi ngửi, tham lam ngửi một lúc lâu, đôi mắt đều sáng ngời!
“Oa! Thơm quá nha!”
Hữu Hữu vừa nghe vậy, liền nói, “Đây là mùi thơm của bánh ngọt! Là ngày quan trọng gì sao? Hay là sinh nhật của ai?”
Cậu tính toán một chút, trong nhà không có ai sinh nhật nha.
Hai đứa bé một trước một sau đi vào nhà ăn, đã thấy Vân Thi Thi chống tay vào hai má ngồi trước bàn ăn, trước mặt đặt vài món ngon, ở giữa còn có một cái bánh ngọt 12 cm, hương thơm mê người!
“Oa…!”
Tiểu Dịch Thần lau nước miếng.
Tan học trở về, bụng cậu sớm đã đói mà kêu vang, vừa thấy cảnh tượng phong phú như vậy, không thể nghi ngờ là dụ dỗ cậu thèm nhỏ dãi rồi!
“Hai đứa về rồi à?”
Vân Thi Thi cười, đôi mắt bình tĩnh nhìn về một chỗ, cười kêu lên, “Chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc