Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 147

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Anh đủ...”
Cô chưa kịp nói xong câu, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Lông mày Mộ Nhã Triết không vui nhíu lại, cầm điện thoại lên.
Vân Thi Thi tò mò liếc nhìn, ba chữ “Mộ Uyển Nhu” như kim châm đâm vào mắt cô.
Trong lòng bỗng dưng khó chịu.
Mộ Uyển Nhu, vợ chưa cưới của người đàn ông này?
Trong lòng đang lúng túng, bất chợt cô phát hiện một điều.
Hình như tình cảm giữa bọn họ không tốt?
Cô chưa từng thấy người đang trong tình yêu cuồng nhiệt nào ghi tên đầy đủ của đối phương trong điện thoại.
Chỉ ba chữ lạnh băng, dường như không hề có chút tình cảm gì trong đó.
Nghĩ thế, cô nhướng mày.
Đơn giản, dứt khoát, mới là tác phong trước sau như một của người đàn ông này!
Không đúng, tình cảm của bọn họ vẫn tốt.
Cô đang chờ mong điều gì?
Nhưng nghĩ vậy, trong lòng lại dâng lên cảm giác nhục nhã.
Cô cảm thấy, mình chính là kẻ thứ ba.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi cảm thấy rất khó chịu, muốn biện bạch cho bản thân, nhưng lại không biết nói sao.
Chẳng phải thế sao?
Bây giờ cô có khác gì những người phụ nữ chen chân vào hôn nhân của người khác?
Mộ Uyển Nhu...
Chính là người phụ nữ lần trước gặp mặt sao?
Ánh mắt Vân Thi Thi chợt trở nên sâu sắc.
Cảm giác có chỗ nào lạ lạ.
Không hiểu sao, người phụ nữ này tạo cho cô cảm giác đã từng quen biết.
Khuôn mặt vô cùng quen thuộc, trong trí nhớ phủ đầy bụi của cô, như ấn ký khó có thể phai mờ.
Trong lúc ấy, hình như có ký ức gì đang phá kén chui ra.
Đầu đau như muốn nứt...
Mộ Nhã Triết ngắt điện thoại, không nhận, khóe mắt thoáng nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cô, lông mày không khỏi nhíu sâu.
*
Trang viên hoa hồng.
Trước cửa sổ sát đất sáng choang, Mộ Uyển Nhu mặc một bộ áo ngủ, nắm chặt điện thoại, biểu cảm trên mặt như cố kìm nén cơn giận, hơi vặn vẹo.
Không nghe điện thoại!
Gọi ba cuộc, đều bị ngắt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?
Cô ta quay người, đi tới trước bàn ăn, bên cạnh là một xấp tạp chí, tiêu đề trên báo đều không ngoại lệ đưa tin Đường Vũ và cấp cao của Hoàn Vũ yêu đương vụng trộm, văn hay tranh đẹp, thực chói mắt.
Mộ Uyển Nhu tiện tay cầm một tờ báo lên đọc, mắt đảo như lạc rang, nhìn tiêu đề chói mắt, các đốt ngón tay cứng ngắc.
Ngải Luân này thật vô dụng!
Sai hắn ta làm chút chuyện cỏn con như này mà cũng hỏng bét? Uổng công cô ta tin tưởng anh ta như vậy, ngay cả chút chuyện này cũng không xong?
Cô còn tưởng rằng có thể vô tư chờ vụ bê bối của Vân Thi Thi được đưa ra ánh sáng, rơi vào đường cùng!
Đến lúc đó, đừng nói là Lâm Phượng Thiên muốn bảo vệ cô ta, dù là Hoàn Vũ cũng không chắc đã giữ cô ta.
Đối với ngôi sao nữ mà nói, bị lộ quy tắc ngầm là bê bối lớn nhất, chắc chắn phải bị cấm cửa, ai ngờ, ngày hôm sau người bị bại lộ lại là Đường Vũ?!
Thật kỳ lạ.
Tại sao lại là Đường Vũ?
Ngải Luân luôn mồm bảo đảm với cô ta, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, thuộc hạ của anh ta tự tay đưa Vân Thi Thi lên xe, sao đến cuối cùng lại biến thành như này?
Chẳng lẽ, người phụ nữ Vân Thi Thi này có thể biến thành người khác, đây chẳng khác gì nói mớ đêm khuya.
Mộ Uyển Nhu vừa tức vừa bực, đồng thời, lại có chút không tưởng tượng nổi, luôn cảm thấy có sự bất thường, trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.
Người hầu lần lượt bưng bữa sáng lên, Mộ Thịnh được bảo mẫu đỡ, chậm rãi bước xuống lầu.
Mộ Uyển Nhu lập tức ném tờ báo vào thùng rác, nở nụ cười bước qua, đón lấy tay ông cụ họ Mộ từ tay bảo mẫu, cẩn thận đỡ ông, ngọt ngào nói: “Ông nội, chúc ông buổi sáng tốt lành!”
“Ừ!”
“Ừ!”
Mộ Uyển Nhu đỡ ông ngồi xuống trước bàn cơm, ông cụ ngồi thẳng người, nâng cằm quan sát phòng ăn, đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua thằng nhóc kia không quay về?”
Thấy ông cụ nhắc tới, trên mặt Mộ Uyển Nhu hiện vẻ buồn rầu, bất đắc dĩ đáp: “Dạ, chưa trở về, không biết đi đâu, có lẽ là bận việc công ti ạ!”
“Công ti làm cả buổi tối?”
Ông cụ lạnh lùng châm chọc, thể hiện sự bất mãn: “Ông thấy thằng nhóc này ngày càng cứng đầu, buông thả, nhà cũng không biết đường về! Uyển Nhu, cháu nên quản nó chặt vào!”
“Ông nội, cháu đâu thể quản được anh ấy chứ!”
Mộ Uyển Nhu chu môi, mềm mại ngồi xuống ghế bên cạnh Mộ Thịnh, đau lòng nói: “Ông nội, anh ấy căn bản không nghe cháu khuyên. Từ nhỏ đến lớn, anh ấy ngoài lời của ông ra thì không thèm nghe ai. Cháu bảo anh ấy về sớm chút, nhưng hôm nay cả đêm không về. Đây cũng không phải lần đầu tiên! Nhưng lúc trước anh ấy đâu như này.”
Mộ Thịnh đồng tình gật đầu, đứa trẻ này, tính tình vốn lạnh nhạt, không biết ở bên ngoài chọc khoản nợ phong lưu gì.
Ở trong lòng ông cụ, Mộ Nhã Triết là một người cha có trách nhiệm, mỗi đêm đều trở về cùng Tiểu Dịch Thần ăn cơm, dù công tác có bận rộn đi chăng nữa cũng sẽ không bỏ bê.
Nhưng sự khác lạ mấy ngày nay của anh khiến ông cụ phải để tâm.
Mộ Uyển Nhu thấy sắc mặt ông hơi trầm xuống, tiếp tục nói: “Ông nội, ông nói xem, đều là đàn ông, liệu anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài không...”
“Nó dám!” Ông cụ Mộ vừa nghe thấy, tức giận đến vểnh cả râu mép trợn mắt, đập mạnh lên bàn, khiến chén trà trên bàn sánh cả ra ngoài.
Người hầu sau lưng run sợ, nhất thời không dám thở mạnh!
Mộ Uyển Nhu thấy vậy mừng thầm.
Mộ Thịnh luôn thiên vị cô ta, lần này nhất định phải để ông làm chủ cho cô ta!
“Nha đầu, con yên tâm. Nếu nó thay lòng với con, dính líu ở ngoài, ông nội chắc chắn sẽ làm chủ cho con, chặt đứt chân nó!”
Ông cụ Mộ yêu thương nhìn cô, khi nói thì nổi giận, quải trượng trong tay đập mạnh xuống đất.
Mộ Uyển Nhu mím môi, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn ông: “Ông nội...”
“Đừng đau lòng, nhất định ông sẽ không cho phép nó phụ bạc cháu!” Mộ Thịnh nói, vỗ mu bàn tay cô ta, vẻ mặt cưng chiều: “Nhu Nhi cứ yên tâm đi!”
Thấy ông cụ Mộ tuyên bố làm chủ cho cô ta, trong lòng càng vui hơn. Vì vậy, trên mặt giả vờ đau lòng nói: “Ông nội đừng làm vậy...Ông chặt đứt chân anh ấy, cháu sẽ không nỡ, mà ông nội cũng sẽ đau lòng!”
“Hừ! Chỉ tại cháu cứ chiều nó! Đàn ông dù có quản hay không cũng phải cho nó biết chút quy củ, nếu không sớm muộn gì cũng lêu lổng!” Đối với việc này ông cụ Mộ rất có kinh nghiệm.
Lúc còn trẻ, ông cụ Mộ cũng là một người phong lưu, cưới ba bà vợ, bên ngoài chòng ghẹo không ít hoa đào.
Mộ Uyển Nhu buồn bã nói: “Ông nội, ông còn nhớ cô gái sáu năm trước mang thai thay cháu không?”
“Nhớ rõ!” Ánh mắt Mộ Thịnh tối sầm lại, cô gái kia, do chính ông chọn, dung mạo vô cùng thanh tú, ngũ quan xuất chúng, khí chất thanh thoát.
Càng đặc biệt hơn là, khuôn mặt, vô cùng giống người phụ nữ kia.
Quá giống...quả thực như cùng một khuôn đúc ra.
Bởi vậy, Mộ Thịnh liếc mắt liền chọn trúng cô gái này.
Mộ Uyển Nhu nói tiếp: “Cháu nghĩ, người phụ nữ kia, lai lịch không đơn giản!”
Lông mày của ông cụ Mộ nhúc nhích, vội hỏi: “Sao lại không đơn giản?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc