Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1468

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cung Kiệt nhẹ nhàng nói, “Chị, cháo đã nóng rồi, em không đun lâu lắm, cho nên không nóng, trực tiếp ăn là được.”
Vân Thi Thi phản ứng kịp, hai tay mò mẫm, mãi đến khi ***ng phải bát cháo, nhẹ nhàng nâng lên.
Mộ Nhã Triết lập tức đưa tay cầm lấy bát cháo trong tay cô, muốn đút cho cô.
“Anh đút cho em, có được không?”
“Hả…?”
“Anh đút cho em.”
Vân Thi Thi lập tức phục hồi tinh thần lại, yên lặng nói, “Không cần, em tự mình ăn được.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Đôi mắt của em không được tốt.”
Vân Thi Thi hơi cười, lập tức nói, “Đâu có yếu ớt như anh nghĩ vậy… Em chỉ là… Em chỉ là có chút thấy không rõ, khoảng cách gần một chút, vẫn có thể phân biệt được.”
Nói xong, cô một tay bưng bát, một tay cầm thìa, xúc một miếng, để gần môi mình, từ từ thổi, ăn một miếng.
Không hề nóng, rất ấm.
Chỉ là cô không có khẩu vị, thậm chí, vẫn bài xích ăn cơm như trước, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô cố nén những phản ứng khó chịu, lại ăn một miếng lớn.
Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt khẩn trương nhìn cô, cẩn thận hỏi, “Còn có cái gì muốn ăn không?”
Vân Thi Thi mờ mịt mở to mắt, nghe xong, lắc lắc đầu, nói, “Em không có gì đặc biệt muốn ăn.”
Cô ăn gì đó, chỉ vì muốn thai nhi phát triển bình thường.
Bác sĩ nói những chuyện đó, cô đều nghe thấy hết.
Nếu lại không ăn, cô lo lắng ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.
Nhất là lúc bác sĩ nói, nếu tiếp tục duy trì như vậy, ắt sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi trong bụng.
Đến lúc đó, có thể sẽ dừng phát triển, trở thành thai ૮ɦếƭ, cuối cùng, chỉ có thể N4o th4i.
Đứa bé đều nhận dinh dưỡng từ cơ thể người mẹ, nếu tiếp tục tiếp, đứa bé của cô e rằng khó mà giữ được.
Nghe đến đó, trái tim cô hầu như lập tức bị P0'p chặt!
Lúc trước cô vô tri vô giác, căn bản chưa từng bận tâm đến đứa bé trong bụng, nhưng mà bây giờ nghe thấy vậy, đứa bé trong bụng lại có nguy hiểm, cô lập tức khôi phục thần trí.
Không thể!
Cô không thể để mình tiếp tục mặc kệ.
Trong nháy mắt, cô giống như nhớ lại bộ dạng Hữu Hữu vừa mới ra đời, nằm ở trong ***g trẻ sơ sinh, nhiều nếp nhăn, toàn thân đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ cuộn tròn cùng một chỗ, nắm thật chặt.
Đối với thế giới mới này, thằng nhóc này hình như có vẻ cực kỳ khẩn trương, chỉ biết là cái miệng nhỏ khóc ‘Oa oa’.
Sao lại thích khóc như vậy?
Cô có chút tò mò, vừa nghĩ, vừa nhẹ nhàng vươn tay ra, thằng nhóc kia lập tức vươn tay ra theo, cầm chặt tay cô.
Lực cũng không lớn, nắm thật sự rất nhanh.
Có lẽ là vì trái tim cảm nhận, đứa bé vốn khóc rống không ngừng, nhưng mà cô cầm tay trong nháy mắt, vậy mà nín khóc!
“Sao lại nhỏ như vậy?”
Vân Thi Thi hàm chứa nước mắt cẩn thận đánh giá.
Nhỏ như vậy, nghe nói lúc sinh ra, còn chưa đủ 2,5 kg.
Đúng là quá nhỏ.
Lúc ấy cô lập tức rơi nước mắt.
Trong lòng lại yên lặng cảm khái, chuyện thần kỳ nhất trên đời này, chính là lần đầu tiên được làm mẹ!
Cô tưởng tượng không được, thằng nhóc này chui ra từ bụng cô thế nào, càng không biết, trong tám tháng này, hai đứa bé ở trong bụng chung sống hòa thuận như thế nào?
Không có đánh nhau sao?
Lúc ấy, cô lập tức bị suy đoán của mình làm cho bật cười.
Lúc ấy, cô lập tức bị suy đoán của mình làm cho bật cười, buồn cười, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.
Y tá nói, đứa nhỏ này có thể sống được, thật sự không dễ dàng rồi!
Có trời mới biết, nếu không phải lúc ấy cô nhìn đứa bé, e rằng bỏ qua cơ hội cứu sống rồi!
Liếc mắt một cái như thế, mẹ con mới có cơ hội gặp nhau!
Rốt cuộc mẫu tính là gì?
Là khi thấy thằng nhóc đó, cô muốn dồn hết tất cả, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên thế gian này, nâng đến trước mặt cậu!
Cô cảm kích trời cao phù hộ, bởi vậy đặt tên cho cậu là Vân Thiên Hữu.
Thiên Hữu Thiên Hữu, hi vọng trời cao phù hộ.
Từ trong mạch suy nghĩ lấy lại tinh thần, Vân Thi Thi nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt, lại cắn chặt răng, ăn một miếng cháo.
Tẻ nhạt vô vị.
Giống như ăn sáp, thậm chí cô còn có cảm giác buồn nôn.
Mộ Nhã Triết lại vì cô lấy chút đồ ăn.
Anh dịu dàng nói, “Từ từ thôi không cần ăn nhanh như vậy. Đã lâu rồi em không ăn cái gì, ăn quá nhanh, sẽ làm dạ dày bị thương mất.”
“Dạ…”
Vân Thi Thi vừa ăn cháo, vừa cúi đầu, một tay nắm chặt lại.
“Thực xin lỗi…”
Cô nuốt miếng cháo trong miệng xuống, nhẹ nhàng và ngập ngừng nói một câu: “Lúc trước… Để cho anh lo lắng rồi… Bây giờ, em sẽ ăn cơm…”
Mộ Nhã Triết giật mình, khóe môi nhếch lên độ cong vui mừng.
Cung Kiệt cũng vui mừng nhìn cô, trái tim bị P0'p chặt, rốt cuộc cũng thả lỏng.
Vân Thi Thi đột nhiên cười, nghẹn ngào nói, “Em sẽ… Em sẽ ăn…”

Mẫu tính đúng là thần kỳ.
Vân Thi Thi bắt đầu ăn cơm, cũng bắt đầu đi ngủ, lúc tối, nằm ngủ rất sớm, lúc sáng, còn có thể cùng Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt đi ra khỏi phòng bệnh, đi dạo ở sau vườn hoa.
Đã lâu lắm rồi cô không rời khỏi giường.
Bác sĩ nói, thời gian dài nằm ở trên giường bệnh, đối với thai nhi cũng không phải là một chuyện tốt, cũng cần vận động thích hợp.
Mỗi buổi sáng, trước khi làm việc, Mộ Nhã Triết liền kiên trì đi bộ với cô hơn nửa tiếng, sau đó sắp xếp cho cô xong, nhìn cô ăn xong bữa sáng, lúc này mới yên tâm đến công ty.
Buổi chiều mỗi ngày, anh cũng cố gắng làm xong hết mọi việc, ba giờ sẽ tan làm, đến bệnh viện với cô.
Cung Kiệt còn đẩy tất cả công việc trên tay, giao cho những người khác phụ trách, mình thì ở bên cạnh cô.
Anh cho đến bây giờ đều là một người không có kiên nhẫn, nhưng mà đối với cô, cho tới bây giờ đều kiên nhẫn vô điều kiện.
Trạng thái tinh thần của Vân Thi Thi dần dần tốt hơn.
Cung Kiệt cũng thích con gái, anh tưởng tượng, nếu sinh một công chúa nhỏ, anh nhất định sẽ yêu thương cháu gái tận trong xương cốt.
Con gái, nhất định sẽ thật đáng yêu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc