Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1463

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Càng có nhiều fan điên cuồng xông về phía cô, giương nanh múa vuốt nhào về phía người cô!
“A a a a - -! Vân Thi Thi, tôi muốn Gi*t cô!”
Vân Thi Thi căn bản không sợ hãi, cho dù bị những nhóm fan cắn nuốt, cũng không sợ hãi.
Mộ Nhã Triết trông thấy vẻ mặt cô giống như tro tàn, biết được trạng thái của cô như vậy, là vì những lời nhục nhã này, nhất định là mất hết can đảm rồi!
Bởi vậy, ngay cả cơ hội phản kháng và giải thích cũng không có rồi!
Anh đau lòng ôm lấy cô.
Không ngừng có fan xông lên công kích cô, Mộ Nhã Triết yên lặng thay cô thừa nhận, che chở cô ở trong иgự¢, cuối cùng không nói cái gì.
Dựa theo thực lực của anh, những nhóm fan này thế đơn lực bạc, đều là con gái, trên tay có bao nhiêu sức lực, căn bản không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng mà cô cho rằng, trên người cô đeo tội nghiệt rất nặng.
Cô cho rằng, cô thấy thẹn với fan của Tinh Trạch, bởi vậy, bởi vậy muốn thừa nhận những tổn thương này, là để chuộc tội!
Nhưng anh căn bản không đành lòng, cô cõng nghiệt chướng nặng như vậy!
Như thế, anh tới nhận lấy, anh thay cô nhận lấy!
Những nghiệt chướng này, anh đến thay cô đeo lấy!
Anh thay cô chuộc tội!
Những tổn thương này, anh sẽ thay cô gánh vác!
Vô số nắm đấm, giống như gió lớn mưa rào, rơi vào bờ vai anh, gáy, lưng!
Mộ Nhã Triết yên lặng cắn chặt răng.
Vân Thi Thi cảm nhận được gì đó, cô ngẩng đầu, trông thấy gương mặt anh kìm nén, nắm chặt vạt áo anh.
“Đừng mà…”
Mộ Nhã Triết cắn chặt môi, cố gắng che chở cô, toàn thân từ trên xuống dưới, giống như mất đi tất cả tri giác vậy.
Đúng lúc này, từ nơi không xa một vật thể không rõ bay về phía cô!
“Bụp - -”
Chỉ cảm thấy đau đớn một trận, cái gáy Vân Thi Thi bị tấn công.
Mãi đến khi thứ đó rơi trên mặt đất, mọi người mới phát hiện, đó là một tảng đá to bằng nắm đấm!
Trước mắt Vân Thi Thi đột nhiên tối đen, chỉ cảm thấy gáy đau nhức. Ngay sau đó, vết máu chảy dọc theo tóc cô.
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết cả kinh tái mét!
Anh đau lòng không thôi, ôm lấy vai Vân Thi Thi, nâng mặt cô, “Thi Thi…”
Tất cả mọi người đột ngột bị dọa sợ!
“Người nào ném tảng đá?”
Có một số fan phản ứng kịp, ngắm nhìn xung quanh.
“Thi Thi… Thi Thi…”
Nhưng cô không nghe thấy gì rồi.
Ồn ào bên tai, chôn vùi giọng nói lo lắng của Mộ Nhã Triết.
Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như vạn kiếp bất phục*, mặc cho tiếng mắng chửi chôn vùi cô hầu như không còn…
*: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Bệnh viện.
Vân Thi Thi nằm ở trên giường bệnh, vết thương bị tảng đá đập vào đã được băng bó xong.
Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là không biết vì sao, đã mê man một ngày một đêm, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mộ Nhã Triết canh giữ bên mép giường, trông coi cô, một ngày một đêm chưa từng chợp mắt, càng không thèm để ý bộ dạng mình, dưới cằm đã hơi mọc râu.
Sau lễ truy điệu của Cố Tinh Trạch, cô liền ngủ không tỉnh, có lẽ cô không muốn tỉnh lại, đối mặt với sự thực tàn nhẫn, trong tiềm thức của cô lựa chọn mê man.
Một ngày một đêm, chưa từng ăn cơm, không uống nước, thân thể suy yếu, nhờ dịch dinh dưỡng để duy trì.
Nhưng mà chỉ dựa vào những thứ này, không đủ.
Cô còn mang thai, thai nhi trong bụng, cần cung cấp dinh dưỡng.
Chỉ dựa vào những dịch dinh dưỡng này, căn bản không đủ.
Cung Kiệt ngồi cạnh cửa sổ, không biết duy trì tư thế như vậy bao lâu rồi, giống như đá điêu khắc vậy.
Cung Kiệt ngồi cạnh cửa sổ, không biết duy trì tư thế như vậy bao lâu rồi, giống như đá điêu khắc vậy.
Hai ngày sau, sau khi mê man 48 tiếng đồng hồ, rốt cuộc Vân Thi Thi cũng tỉnh lại.
Nhưng mà sau khi tỉnh lại, cô vẫn không cười như trước, cũng không khóc, giống như tượng gỗ không có linh hồn vậy, không phải ngơ ngác ngồi ở đầu giường, thì lẳng lặng nằm ở trên giường.
Đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Không ăn cơm, cũng không uống nước.
Cũng không biết rốt cuộc ђàภђ ђạ mình hay là ép buộc mình.
Cung Kiệt bưng cháo trắng đến, ngồi cạnh mép giường, múc một thìa, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng cô, yết hầu hoạt động, lập tức nhẹ nhàng nói, “Chị, chị nhìn em, nhìn em có được không? Ăn một chút cháo, dù ăn một chút cũng được! Đã bốn ngày bốn đêm chị không ăn rồi!”

“Tinh Trạch đã ૮ɦếƭ, nhưng mà anh ấy tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của chị!”

“Chị, chị tỉnh táo lại, có được không? Đừng như vậy nữa mà! Em chỉ muốn chị sống thật tốt!”

Cho dù anh khuyên bảo thế nào, cho dù anh dụ dỗ thế nào, Vân Thi Thi vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ, thân thể giống như đóng đinh vây, ánh mắt ảm đạm, không còn bất luận ánh sáng.
Cô cũng không biết rốt cuộc là nhìn cái gì.
Ngoài cửa sổ, chỉ có đám mây màu trắng, bầu trời trong xanh.
Nhưng trong phòng bệnh, âm u, đen tối, không có ánh sáng.
Ánh mặt trời sáng lạn như vậy, chiếu vào cửa sổ, lại khó mà chiếu đến lòng cô.
Cô giống như đã ૮ɦếƭ, chỉ còn thể xác còn sống vậy.
Lòng của cô, ở ngày lễ truy điệu đó, đã ૮ɦếƭ rồi, khó có thể sống lại!
Mộ Nhã Triết đứng ở cửa phòng bệnh, lưng thẳng và cao ngất, trên lưng hiện lên vài phần trống vắng hiu quạnh.
Mỗi ngày cô đều có trạng thái như vậy.
Đã tỉnh lại, nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích, không ăn, cũng không uống, trên mặt không biểu lộ bất luận cảm xúc gì, ngoại trừ nhu cầu sinh lý, cô tuyệt đối không muốn xuống giường đi lại.
Có đôi khi, ngồi ở một chỗ, ngồi xuống đó suốt cả một ngày, cũng không nhúc nhích.
Mộ Nhã Triết cũng được, Hữu Hữu cũng được, Tiểu Dịch Thần cũng được, thậm chí là Cung Kiệt, mỗi người đều thay phiên đút cô ăn cơm.
Nhưng mà cho dù dụ dỗ thế nào, lừa gạt thế nào, cô từ đầu đến cuối đều thờ ơ, tất cả ánh sáng trong mắt đều đã dập tắt, tối đen không có tiêu cự.
Mộ Nhã Triết cũng không phải không thử biện pháp mạnh.
Nhưng mà mỗi khi đút vào, được một lúc, sẽ lại nôn ra.
Không biết phải làm gì nữa.
Thật sự không thể dùng phương thức gì, để dỗ cô ăn cơm.
Có đôi khi, cô ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ.
Ngồi xuống, đến khi thấy ngôi sao trên màn đêm.
Cung Kiệt thấy cô không chịu ăn cơm, bỏ bát qua một bên, cầm chặt tay cô, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay cô.
“Chị, chị không ăn cơm, cùng em trò chuyện, có được không? Đã lâu rồi em không nghe thấy giọng nói của chị…”
“…”
“Chị, đã mấy ngày rồi chị không ăn cơm, cũng không nói chuyện với em! Trước đây chúng ta đã giao hẹn, cho dù là cãi nhau, cũng không thể không nói chuyện. Bây giờ chị không nói chuyện với em sao?”
“…”
Lông mi Vân Thi Thi nhẹ nhàng rung động, giống như có một chút phản ứng.
Cung Kiệt lập tức nâng bát lên, múc một miếng chát, để sát bên miệng cô, lừa gạt, “Ăn một chút, ăn một chút thôi…”
Cánh môi Vân Thi Thi hơi mở, lại không có phản ứng gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc