Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1460

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Em có khỏe không?” Tần Chu thấy trạng thái này của cô, hình như rất không lạc quan.
“Không tốt, tuyệt đối không tốt.”
Vân Thi Thi hít sâu một hơi khí lạnh, “Thực xin lỗi, em hơi thất thố…”
Tần Chu thấy, cũng đau lòng không thôi.
Nhưng anh ta có thể hiểu được đau đớn của Vân Thi Thi.
Chỉ là hiện giờ, anh ta cũng không thể ở thời điểm như vậy, an ủi cô.
Bởi vì ngay cả anh ta, đều không biết nên xoa dịu cảm xúc của mình thế nào.
“Đừng khóc… Tinh Trạch nhất định hi vọng em có thể sống tốt, vĩnh viễn hạnh phúc! Nén bi thương.”
Cô đeo kính râm, nhưng mà căn bản không thể che hết vẻ mặt tiều tụy.
Tần Chu vừa dứt lời, cô lại hít sâu một hơi khí lạnh, không nói gì thêm.
Mộ Nhã Triết đỡ cô chậm rãi đi vào sảnh truy điệu, đại sảnh truy điệu, đều là tiếng khóc thút thít, nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ các nhân vật nổi tiếng, còn có rất nhiều nghệ sĩ và minh tinh.
Không ít nữ minh tinh và nam minh tinh đeo kính râm, che dấu vẻ mặt hoàn mỹ.
Nhưng không biết những tiếng khóc thút thít này, rốt cuộc là diễn, hay là thật lòng biểu lộ.
Vẻ mặt Vân Thi Thi đờ đẫn đứng ở trong góc nhỏ, yên lặng cúi đầu đợi.
Trong lúc này, suy nghĩ của cô rất loạn, trong đầu đều trống rỗng, cho dù tiếng động xung quanh rất ầm ĩ, cô lại giống như không nghe thấy.
Đau lòng, không giây phút nào nhắc nhở cô, nơi giờ phút này cô đang ở, rốt cuộc là nơi nào.
Lễ truy điệu của Cố Tinh Trạch!
Dường như đã mấy đời vậy, cảnh còn người mất.
Vân Thi Thi nắm chặt tay, cố gắng kìm nén nước mắt.
Đây là cô đồng ý, tuyệt đối phải dùng mỉm cười tiễn bước anh ta.
Nếu thật sự có thiên đường, thật sự có linh hồn, Tinh Trạch chắc là cũng không muốn nhìn thấy nước mắt của cô?
Nghi thức truy điệu sắp bắt đầu.
Hàn Ngữ Yên là người cuối cùng chèn ép để thu hoạch được.
Cô ta cố ý chọn lúc này, có lẽ tham gia một số thảm đỏ thời trang hoặc là phim điện ảnh, quen thói chèn ép, cô ta vẫn quen thói đến muộn.
Vừa rồi từ trên xe xuống, không ít truyền thông thấy cô ta tham dự lễ tang, nhao nhao cầm máy ảnh xông tới!
“Ngữ Yên, sao hôm nay cô lại đến lễ tang của Cố Tinh Trạch?”
“Lúc trước nghe nói cô và Cố Tinh Trạch hẹn hò, sau đó vì yêu sinh hận, trong lúc đó hai người có khoảng cách, rất lâu rồi không có lui tới!”
“Lần này tham dự lễ tang Tinh Trạch, là tiêu tan hiềm khích trước kia sao?”
“…”
Đèn flash lóe lên, không ít truyền thông giơ microphone để gần cô ta.
Hàn Ngữ Yên dừng bước chân, nhìn về phía màn ảnh, tao nhã lấy mắt kính xuống, đôi mắt vì đau lòng, mà sớm sưng đỏ không chịu nổi!
“Tinh Trạch rời đi, tôi thật sự cảm thấy rất đau lòng… Có một số chuyện, thật sự không tốt để nói gì thêm! Nhưng mà… Đối với Tinh Trạch, tôi cảm thấy rất tiếc nuối! Tôi chỉ hi vọng anh ấy có thể ngủ yên! Chỉ mong ở trên thiên đường, toàn bộ đều có thể mạnh khỏe!”
Nhớ kỹ lời sáng tác phỏng vấn của công ty, phối hợp với cố gắng diễn, nước mắt Hàn Ngữ Yên, làm không ít fan cảm động.
“Nghe nói, lúc trước Hàn Ngữ Yên và Tinh Trạch hẹn hò một khoảng thời gian! Như vậy tính ra, phải nói là tình cũ đi?”
“Không nghĩ tới, Hàn Ngữ Yên cũng coi như là có tình có nghĩa? Lễ truy điệu của Tinh Trạch, cô ấy không trách móc, còn tới tham dự! Chuyện này nói lên cô ấy thật lòng với Tinh Trạch!”

Nước mắt của Hàn Ngữ Yên, chiếm được rất nhiều hảo cảm của nhóm fan.
Cô ta cố ý diễn thật đau lòng, sau khi kết thúc phỏng vấn, cô ta lau nước mắt đi vào sảnh truy điệu.
Cô ta cố ý diễn thật đau lòng, sau khi kết thúc phỏng vấn, cô ta lau nước mắt đi vào sảnh truy điệu.
Bước chân của cô ta nghiêng ngả lảo đảo, trợ lý đỡ cô ta, giống như cô ta sắp choáng váng ngất đi vậy!
Sau khi vào sảnh truy điệu, đã không có truyền thông đi theo, rốt cuộc cô ta cũng tháo mặt nạ, nhanh chóng dùng khăn ướt lau nước mắt, đi vào trong đám người.
Hàn Ngữ Yên nhìn thoáng qua truyền thông ngoài cửa, cố ý hướng góc sáng sủa phòng tránh, nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi có chụp tôi cực kỳ khó coi không?”
Trợ lý đó cười nói, “Đừng sợ, tôi vừa nhìn rồi, cô vừa khóc cực kỳ xinh đẹp, đến lúc đó truyền thông đăng ảnh chụp lên mạng, nhóm fan của cô nhất định sẽ kinh diễm vì sắc đẹp của cô!”
Hàn Ngữ Yên hơi đắc ý nhếch môi.
Nếu có thể khóc đẹp như thiên tiên, đó cũng là một chuyện.
Không ít nữ minh tinh xinh đẹp, nhưng mà diễn cảnh khóc, quả thực là không nên nhìn.
Nhưng mà Hàn Ngữ Yên dựa vào cảnh diễn khóc đến hoa lê đẫm mưa, mà gặp may.
Không khéo, đoạn đối thoại này, lại đúng lúc để Vân Thi Thi nghe được.
Chỉ dựa vào giọng nói, cô liền nhận ra được, giọng nói này là của ai.
Hàn Ngữ Yên?
Nước mắt cô ta vừa chảy ra, đều là cho truyền thông nhìn sao?
Nghe những lời cô ta vừa nói, Vân Thi Thi nhất thời giống như nuốt sống một con ruồi vậy, tức giận trong *** nổi lên, khó có thể nuốt xuống, lại không thể nào bộc lộ!
Cô lạnh lùng nói, “Ngay cả lễ truy điệu cũng không bỏ qua, cho dù là lễ truy điệu của Tinh Trạch, cũng cần phải dùng tuyên truyền sao?”
Lưng Hàn Ngữ Yên cứng đờ, quay đầu mạnh lại, trông thấy Vân Thi Thi, vừa muốn trả lời một cách mỉa mai, nhưng mà liếc nhìn qua, lại trông thấy một người đàn ông bảo vệ che chở Vân Thi Thi.
Mộ Nhã Triết?
Sao anh cũng đến đây?
Thấy cô ta quay đầu lại, Mộ Nhã Triết cũng liếc mắt nhìn, liếc cô ta một cái, nhưng mà vô cùng lạnh lùng.
Hàn Ngữ Yên giật mình một cái, vội vàng quay đầu đi.
Có Mộ Nhã Triết ở đây, Hàn Ngữ Yên thật sự không dám xảy ra tranh cãi với Vân Thi Thi.
Lễ truy điệu rốt cuộc cũng bắt đầu.
Hiện trường bắt đầu phát lại tác phẩm âm nhạc Cố Tinh Trạch hát khi còn sống.
Bài đầu tiên là do Cố Tinh Trạch hát, bởi vì bài hát này, lúc trước Cố Tinh Trạch đoạt được giải thưởng âm nhạc cao nhất.
“Yêu mình thật tốt
Sẽ có người yêu em
Những câu nói lạc quan
Dáng vẻ hạnh phúc
Anh cảm thấy rất chân thật
Tìm không thấy từ để hình dung
Che dấu trong trầm mặc
Tình cảm mãnh liệt lan tràn
Chỉ còn lại từ ngữ
Có một loại kiên định
Lúc em mở miệng gọi tên của anh
Lá rụng rơi xuống
Phổ ra một bài hát
Thời gian lại biến mất
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu
Đây là lần đầu tiên
Làm cho anh thấy tình yêu có thể hào phóng lại ích kỷ.
Em là từ quan trọng của anh…
Từ quan trọng - -!
Nghe bài hát này, toàn thân Vân Thi Thi cứng ngắc!
Còn nhớ rõ lúc thu , cảnh tượng lần đầu tiên hẹn hò, đó là ở quán cà phê, cô quên tất cả kịch bản, lại thủy chung không quên, anh đi lên khán đài nhỏ, ngồi trước đàn piano, thâm tình đánh đàn bài hát này, tự đàn tự hát.

“Anh không chắc chắn
Từ yêu tốt nhất
Là động từ hay danh từ
Rất muốn nói cho em
Tình cảm **** nhất
Rồi lại quên từ
Có khi hợp lại tan
Cũng có khi khóc cười
Anh không sợ những lời bí mật
Có một loại kiên định
Là trong lòng em có tên của anh
Lá rụng rơi xuống
Phổ ra một bài thơ
Câu chuyện của chúng ta
Mới đang bắt đầu
Đây là lần đầu tiên
Yêu một người vừa khẳng khái vừa ích kỷ
Em là từ quan trọng của anh
…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc