Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1457

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhưng mà, cũng có y tá ở trong bệnh viện đứng ra, “Thôi cái gì! Vân Thi Thi không đăng được Microblogging, là vì cô ta còn đang dưỡng thương trong bệnh viện! Thiệt thòi Tinh Trạch che chở cô ta như vậy, vì cô ta ngay cả tính mạng cũng mất! Lúc này cô ta còn kiểm tra ra mang thai! Lần này thì tốt rồi, có con, có năng lực mẹ vinh nhờ con rồi! Tinh Trạch đáng thương chỉ có một mình, cô đơn nằm ở nhà xác lạnh lẽo, cô ta lại không thèm liếc mắt nhìn một cái!”
Khi tin này đăng trên Microblogging, rất nhanh được đẩy lên đầu đề.
Thực ra, Vân Thi Thi chẳng những đã sớm tỉnh lại, còn đi thăm viếng Tinh Trạch hai lần, nhưng mà hai lần này, đều thừa dịp mọi người không có ở đó, lén lút đi.
Cô biết, hai ngày sau là cử hành lễ tưởng niệm, đến lúc đó, Tinh Trạch sẽ được hỏa táng an táng.
Nghĩ đến người từng sống sờ sờ, bây giờ lại sắp biến thành tro cốt, vừa nghĩ đến đây, cô chỉ cảm thấy trái tim khó chịu như bị xé rách.
Cô chỉ muốn có thêm nhiều thời gian, ở bên cạnh anh ta!
Hữu Hữu nhìn thấy những tin trên Microblogging, phổi tức muốn điên!
Cậu không dám nói với Vân Thi Thi.
Sáu giờ tối, Vân Thi Thi ngồi ở trên giường, vẻ mặt vô cảm ăn hoa quả, Mộ Nhã Triết ở bên cạnh xem báo cáo tài chính của công ty.
Mấy ngày nay Cung Kiệt đều canh giữ ở phòng bệnh.
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, nhìn thấy anh, còn có chút bất ngờ, kinh ngạc một phen.
Cô không nói chuyện Vân Nghiệp Trình, cô căn bản không có tâm tư này, đi quan tâm thân thể của Vân Nghiệp Trình.
Tâm loạn như ma.
Lúc vừa mới tỉnh táo lại, cô không chịu ăn cái gì, Cung Kiệt khuyên bảo mãi, khổ sở cầu xin, lúc này cô mới ăn chút cháo.
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, hai người đàn ông ở trong phòng bệnh, một người đáng thương cầu xin cô uống thuốc Đông y, còn người kia lại trăm phương ngàn kế dỗ cô.
Kẻ xướng người họa, lúc này cô mới ngoan ngoãn ăn cơm.
Chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng bổ sung, hoàn toàn không đủ.
Chỉ có đúng giờ ăn cơm, mới có thể cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể.
“Bây giờ chị không chỉ có một mình!” Cung Kiệt đưa tay sờ đầu cô, ánh mắt cưng chiều, “Tốt xấu gì cũng vì đứa bé trong bụng, cắn chặt răng cũng phải ăn hết nha!”
Vân Thi Thi nghe xong lời anh ta nói, lúc này mới ngoan ngoãn phối hợp một chút.
Ăn xong bữa tối, Vân Thi Thi dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau khóe môi, nhàn nhạt nói, “Em muốn đến lễ truy điệu của Cố Tinh Trạch.”
Cung Kiệt nghe vậy, kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía cô, giống như bất ngờ, “Cái gì?”
Mộ Nhã Triết cũng nâng mắt nhìn về phía cô.
“Mẹ, bây giờ mẹ không thể đi lại linh tinh được, chỗ nào cũng không được đi!” Hữu Hữu lập tức nói.
Vân Thi Thi nhếch môi, đã sớm biết rằng bọn họ sẽ không cho phép, bất đắc dĩ nói, “Mẹ chỉ đi đến lễ truy điệu mà thôi, chuyện này cũng không được sao?”
Không đợi Cung Kiệt mở miệng, Mộ Nhã Triết lập tức nói, “Trong lễ truy điệu, sẽ có rất nhiều fan đau lòng! Không đơn thuần là fan, còn có mỗi tạp trí lớn, nhân vật nổi tiếng, hội trường rất rộng, đủ để dung nạp mấy ngàn người! Đến lúc đó, tuyệt đối sẽ bị nhóm fan bao bọc vây quanh! Bây giờ em đang ở đầu ngọn gió, không nên đi.”
“Em chỉ muốn gặp mặt anh ấy lần cuối!”
Vân Thi Thi nhấn mạnh mãi, “Chẳng lẽ như vậy, cũng không được sao?”
“Không được.”
Mộ Nhã Triết nói chắc như đinh đóng cột, thái độ kiên quyết.
Trường hợp như vậy, cô không nên đi, chỉ bị người ta phê bình.
Cung Kiệt cũng nghiêm túc nói, “Chị, chị không nên đi! Trường hợp như vậy, người rất đông, cho dù không bị người ta chen lách, dụng chạm, làm bị thương, sợ là chị đi, lại khó kìm lòng nổi, đến lúc đó, chị khóc lên, người nào khuyên được chị. Hơn nữa… Đôi mắt của chị không nhìn thấy, sao có thể gặp mặt anh ta lần cuối được?”
Vân Thi Thi nghe vậy, đôi mắt đỏ lên trong nháy mắt.
“Tiểu Kiệt, em đi với chị, có được không? Cho dù không nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng, đưa anh ấy đi một đoạn đường cũng được!”
Cầu xin của cô, Cung Kiệt không nhẫn tâm từ chối.
Anh nhìn Mộ Nhã Triết, lại nhìn cô, thở dài một tiếng nói, “Cho dù em đồng ý, anh rể cũng không nhất định đồng ý để chị đi! Huống hồ, bây giờ đôi mắt của chị không được tốt, không nhìn thấy được gì, nhỡ bị va chạm, anh rể không đau lòng, em cũng đau lòng thôi!”
Cung Kiệt bướng bỉnh lỳ lợm như sư tử, vậy mà giống đứa bé làm nũng với cô.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh một cái, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Đây chắc là chuyện hiếm có khi anh và cậu em vợ này cùng chung nhận thức.
Vân Thi Thi nghe xong lời này, càng cô đơn hơn.
Cánh môi cô run run một phen, giọng run run, “Tiểu Kiệt, nếu chị không gặp mặt anh ấy lần cuối, chị nhất định khó mà tha thứ cho bản thân chị… Chị… Chị hi vọng có thể ở bên cạnh anh ấy vào thời khắc cuối cùng, chỉ yên lặng đứng ở phía xa cũng được.”
Cung Kiệt khó xử nhìn về phía Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết cũng không cố chấp, thấy cô cố chấp như vậy, hít sâu một hơi khí lạnh, lập tức mỉm cười nói, “Nếu em cố chấp muốn đi, như vậy, anh có một điều kiện. Để anh đi cùng em, được không?”
“Dạ.”
Chỉ cần có thể đi, cho dù điều kiện gì, cô cũng chấp nhận.
Sở dĩ Mộ Nhã Triết muốn đi cùng cô, là vì anh lo lắng trên đường lại xảy ra sai sót gì đó.
Cho dù đến lúc đó gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, anh ở bên cạnh cô, anh cũng an tâm hơn.
Ít nhất, lại gặp nguy hiểm, cô sẽ không bất lực như vậy.
Vân Thi Thi nằm viện tới nay, người đến thăm rất ít, không phải là nhân duyên của cô không tốt, mà là lúc cô nằm viện, có rất ít người biết.
Cô không nói cho bất luận kẻ nào, cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở lại bệnh viện.
Ngoại trừ Cung Kiệt, Hoa Cẩm, còn có Tần Chu, cùng với mấy cấp cao của công ty và giám đốc Qúy Lâm hầu như không có ai biết rõ.
Không ai tới thăm, trái lại rơi vào yên tĩnh.
Cô trái lại có thể yên tâm ngủ hơn.
Mộ Nhã Triết đồng ý cùng cô đến lễ truy điệu của Cố Tinh Trạch, làm cô vô cùng vui mừng.

Trước cử hành lễ truy điệu, Tần Chu là người thay Cố Tinh Trạch thu dọn di vật.
Lúc thu dọn di vật, Tần Chu bất ngờ phát hiện ra báo cáo bệnh của anh ta?
Bệnh sao?
Anh ta mở ra xem, cho dù bác sĩ viết ngoáy, nhưng mà anh ta vẫn đọc được, bệnh tình của Cố Tinh Trạch tệ hơn anh ta tưởng tượng nhiều.
Chứng lo lắng nghiêm trọng và chứng mất ngủ sao?
Cùng với báo cáo bệnh còn có một quyển nhật kí.
Cố Tinh Trạch không có thói quen viết nhật kí, nhưng nhìn quyển nhật kí này, Tần Chu suy đoán, chắc là bác sĩ bảo anh ta viết.
Từ nhật kí biết được, hơn nửa tháng rồi, Cố Tinh Trạch chưa có một giấc ngủ ngon.
Lần trước gặp, Tần Chu ý thức được, lúc ấy Cố Tinh Trạch đã lâu không có ngủ ngon, sắc mặt cực kỳ tệ, trang điểm mất rất nhiều thời gian.
Lúc quay , có một số cảnh anh ta rõ ràng có thể tự mình hoàn thành, nhưng mà bởi vì trạng thái thân thể không tốt, đoàn làm phim chỉ có thể mời thế thân hoàn thành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc