Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1454

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đến chiều, cuối cùng Vân Thi Thi cũng khó khăn đi vào giấc ngủ, Hoa Cẩm cũng tỉnh lại.
Bốn người cũng không dám tùy ý rời khỏi lâu, đói bụng, thì gọi đồ ăn bên ngoài.
Hoa Cẩm cũng không biết nên gọi gì, tham khảo ý kiến của mọi người, sau cùng vẫn quyết định chọn thức ăn nhanh, một là nhanh, hai là vệ sinh, chay mặn đều có.
Bọn họ đều đã đói bụng.
Dù Mộ Nhã Triết không nói, nhưng dù sao cũng không ăn bữa sáng, cũng không ăn trưa, bao tử cũng không biết đã kêu bao nhiêu lần.
Hoa Cẩm thấy hơi nơm nớp lo sợ, cũng không biết mình chọn thức ăn nhanh, người có thân phận tôn quý như Mộ Nhã Triết vậy, có ăn được không.
Dù sao, gia sản của anh ngàn triệu, hẳn rất ít khi ăn thức ăn nhanh.
Lại không nghĩ tới, đợi lúc thức ăn được đưa tới, anh cũng giống như người bình thường, tự mình xách cà mèn đến bên mép bàn, phát đũa và thìa ra, bưng cà mèn, tao nhã ăn cơm.
Lần đầu Hoa Cẩm nhìn thấy người đàn ông có tướng ăn tao nhã như vậy, như là quý tộc chân chính, cho dù trong tay cầm hộp thức ăn nhanh bình thường, lại cho anh ta cảm giác cao quý như đang dùng cơm trong nhà hàng lớn!
Người đàn ông này, sao hoàn mỹ quá vậy!?
Trong lòng Hoa Cẩm thầm than một tiếng, ngồi bên cạnh anh, cả chiếc đũa cũng không biết nên cầm như thế nào!
Mộ Nhã Triết cúi đầu, vừa ăn cơm, vừa suy nghĩ trầm trọng.
Vân Na đã được nộp tiền bảo lãnh.
Tiền bảo lãnh không nhiều lắm, Cục Cảnh Sát cũng không dám thu quá nhiều, vụ án này, còn chưa kịp ghi chép lại, cho nên có thể che dấu hoàn mỹ không tỳ vết!
Vân Na ghi trong hộ tịch, vốn là người mất tích, chỉ cần bị xóa hết ghi chép, thì cô ta vẫn là người mất tích như trước đây.
Sở dĩ anh nộp tiền bảo lãnh cho Vân Na, không phải muốn thế nào, lại càng không có ý định buông tha cho cô ta.
Mà là, anh định tự mình xử lý chuyện này.
Không phải anh không tin vào pháp luật.
Anh tin tưởng, lấy sự nghiêm túc của pháp luật, vụ án của Vân Na, ít nhất cũng nên phán tử hình.
Huống chi, tin Cố Tinh Trạch ૮ɦếƭ sẽ tạo thành hiệu ứng chấn động như thế nào?!
Vụ án hình sự này, tất nhiên sẽ không chỉ là án hình sự đơn giản.
Cho dù Hoàn Vũ cố gắng đè việc này xuống, trước khi bản thảo của phía quan hệ xã hội ra lò, sẽ không dễ dàng công bố tin Cố Tinh Trạch qua đời.
Cho dù tất cả các fan đều đang khổ sở dằn vặt suy đoán, cũng không có khả năng công bố tin Cố Tinh Trạch ૮ɦếƭ nhanh như vậy.
Chỉ là, anh không tin pháp luật có thể cho anh một kết quả thẩm phán mà anh vừa lòng.
Có đôi khi, đối với tội ác, lấy *** chèn ép ***, mới là công bằng thật sự.
...
Buổi tối, Vân Thi Thi còn chưa tỉnh lại, dù sao trong dịch dinh dưỡng có thành phần thuốc an thần, cô không tỉnh lại, Mộ Nhã Triết quyết định đi công ty một chuyến.
Anh vội vàng chạy tới, bỏ cuộc họp Hội Đồng Quản Trị mới tiến hành một nửa, sợ là giờ phút này, công việc lớn nhỏ sớm chồng chất thành núi.
Anh phải mau chóng làm xong công việc, bởi vậy, khẩn cấp gọi Lục Cận Dự và Khương Thân cùng đến công ty, mấy ngày sau, anh muốn canh giữ trong phòng bệnh, mãi đến lúc cảm xúc của cô ổn định lại.
Chuyện của công ty, tạm thời để qua một bên.
Hoa Cẩm thay anh chăm sóc Vân Thi Thi.
Chỉ là, Mộ Nhã Triết mới vừa đi không bao lâu, Hoa Cẩm rửa chén xong, về bên giường, thì nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Tiếng bước chân nặng nề, nhanh nhẹn mà mạnh mẽ, anh còn tưởng rằng là Mộ Nhã Triết quên thứ gì trong phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Một giây sau, cửa bị đẩy ra.
Vẻ mặt Cung Kiệt căng thẳng, cả người đen như mực đẩy cửa đi đến.
Là anh?
Vẻ mặt Cung Kiệt căng thẳng, cả người đen như mực đẩy cửa đi đến..
Sao lại là anh?!
Hoa Cẩm nhìn thấy anh, thấy ngoài ý muốn.
Không là vì nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì trong ấn tượng của anh ta, xưa nay Cung Kiệt chỉ thích những thứ màu trắng, nhuộm tóc màu trắng, tây trang và quần màu trắng, áo khoác cũng màu trắng nốt.
Anh ta có ấn tượng sâu sắc về điều này.
Người thích màu trắng, đa số yêu thích sạch sẽ, rất coi trọng sự sạch sẽ.
Cung Kiệt mắc bệnh thích sạch sẽ rất nặng, thậm chí hơi Biến th'.
Nhưng mà hiện giờ, cả người anh mặc quần áo màu đen, áo khoác cũng chỉ đơn giản khoác lên bả vai như trước, mà bao cả người lại, tựa như có ý muốn che giấu cái gì.
Cung Kiệt đẩy cửa ra, đi vào vài bước, lập tức trông thấy Vân Thi Thi lẳng lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh căng thẳng, lập tức vọt tới trước giường.
"Chị!"
Hoa Cẩm lập tức nói, "Chị ấy khó khăn lắm mới ngủ được, đừng đánh thức chị ấy!"
Cung Kiệt liếc mắt nhìn anh ta một cái, lập tức im lặng.
Bỗng nhiên Hoa Cẩm chú ý tới một động tác rất nhỏ của anh, từ khi Cung Kiệt bước vào, từ đầu đến cuối, tay phải đỡ vai trái, trên khuôn mặt vốn đẹp trai kiểu gian ác, giờ phút này, vô cùng trắng xanh, hình như đang chịu đựng cái gì!
Trời mới biết, lúc di động Vân Thi Thi bị xe hơi nghiền nát, không thể gọi được, anh không để ý mình lại đang bị thương, còn đang trong quá trình tĩnh dưỡng, lập tức điều động trực thăng, chạy tới.
Cho dù anh mánh khoé lên trời, không ngại gió mưa, tìm được bệnh viện cô nằm, lúc tìm được phòng bệnh, thì vội vàng chạy tới.
Thang máy bệnh viện, luôn luôn đông muốn ૮ɦếƭ.
Anh căn bản không chờ nổi thang máy, một đường leo cầu thang lên.
Trên trán vẫn treo đầy mồ hôi.
Lúc chạy, động tác mạnh liên tục tác động lên miệng vết thương, đại khái là nứt ra miệng vết thương rồi chút, chảy ra tơ máu, dính chặt vào quần áo.
Đây cũng là lí do anh cố ý đổi quần áo màu đen.
Nếu mặc áo trắng, một khi miệng vết thương vỡ ra, thì có thể nhìn ra ngay.
Cung Kiệt ngồi bên mép giường, cúi người nhìn cô, lúc anh vừa mới vào phòng bệnh thì đã nhìn thấy, trên mắt Vân Thi Thi bị bao hai tầng băng gạc, hơi hơi có một tia máu thấm ra ngoài.
Anh không khỏi kinh hãi!
Cung Kiệt quay đầu, hỏi Hoa Cẩm, "Mắt chị ấy làm sao vậy? Bị thương hả?"
"Suỵt!"
Hoa Cẩm lập tức ra hiệu cho anh, "Đừng lớn tiếng."
Nếu là bình thường, Hoa Cẩm mà dám ra lệnh cho anh như vậy, chắc chắn Cung Kiệt sẽ phát tác, cả tủ đầu giường cũng sẽ lật lên!
Nhưng, trong chuyện của Vân Thi Thi, anh luôn luôn dè dặt cẩn thận, lập tức ngoan ngoãn hạ giọng, "Ánh mắt chị ấy bị thương sao?"
Khóe môi Hoa Cẩm co rúm lại, cảm thấy mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần dính dáng đến Vân Thi Thi, Cung Kiệt lập tức tiện từ một con sư tử dũng mãnh, biến thành một con mèo con đáng yêu ngoan.
Sự khác biệt này, cũng quá dữ dội!
Hoa Cẩm lập tức giải thích, "Mắt của chị ấy bị thương, những chỗ khác thì không bị thương nhiều."
"Đôi mắt? Bị thương? Tới cùng sao lại thế này?"
Cung Kiệt nói đến một nửa, Hữu Hữu đi vào phòng bệnh từ ban công, Tiểu Dịch Thần cũng đi đến.
Hai bánh bao nhỏ giặt sạch khăn mặt, mới vừa rồi mang đi phơi nắng, liếc mắt một cái trông thấy Cung Kiệt, nhao nhao sửng sốt.
"Cậu?"
Hữu Hữu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ngơ ngẩn nói, "Sao cậu lại tới đây?! Sao con nghe nói, cậu đang làm nhiệm vụ ở Trung Đông, sao giờ lại xuất hiện ở đây rồi..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc