Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1451

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hoa Cẩm đau lòng nhẹ nhàng an ủi xoa mặt cô, đặt tay lên trán của cô, vô cùng đau lòng.
Cô đau lòng, anh ta cũng đau theo, cô khóc, anh ta hận không thể ૮ɦếƭ đi thay Cố Tinh Trạch!
Như vậy, cô sẽ không quá đau lòng chăng?!
Ngay lúc anh ta đang miên man suy nghĩ, sau lưng có một tiếng "ầm" vang lên.
Mộ Nhã Triết phá cửa đi vào.
"Thi Thi!"
Anh vọt vào cửa, liếc mắt một cái thì trông thấy người đang ngã vào trong lòng Hoa Cẩm, anh ngạc nhiên đến ngẩn ra, đi tới, đón lấy cô từ trong lòng Hoa Cẩm.
"Thi Thi..."
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt cô, quá lạnh, không có một chút máu nào.
Anh không khỏi nhíu mày, nâng mắt hỏi, "Cô ấy làm sao vậy?"
"Anh rể, anh đừng lo lắng, chị chỉ tạm thời ngất đi thôi!"
Hoa Cẩm lập tức giải thích, "Chị ấy khăng khăng nói muốn gặp anh Tinh Trạch lần cuối, nên tôi dẫn chị ấy đến đây! Nhưng có lẽ là khó có thể chấp nhận sự thực, chị ấy khóc mãi, tôi lo lắng ảnh hưởng thân thể chị, cho nên, đánh ngất chị rồi! Nghỉ ngơi một lát thì có thể tỉnh dậy!"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, lại nhìn thoáng qua người lẳng lặng nằm trên giường.
Cố Tinh Trạch yên lặng nhắm mắt, quần áo trên người bị cởi ra, một tấm khăn trải giường màu trắng, che đến bờ vai của anh ta.
Dung nhan người ૮ɦếƭ đã chỉnh sửa lại, thoạt nhiên liếc mắt một cái, anh ta giống như chỉ là ngắn ngủi ngủ thôi, vô cùng yên tĩnh.
Nhưng người bị thương nặng mà ૮ɦếƭ, bởi vì quá đau đớn, gương mặt khi chết vô cùng dữ tợn.
Nhưng mà mặt mũi Tinh Trạch, lại vô cùng bình tĩnh.
Cũng không biết, anh ta đang mơ thấy gì.
Bỗng nhiên tâm trạng Mộ Nhã Triết hơi phức tạp, lại càng không biết nên đối diện với Cố Tinh Trạch thế nào.
Từ trước tới nay, đại khái chỉ có chán ghét anh ta.
Nhưng sau chuyện này, anh không thể nào cũng chán ghét người tình địch này nữa.
Anh vẫn cho là, tình cảm mà Cố Tinh Trạch dành cho Vân Thi Thi, chỉ là hứng thú nhất thời, hoặc là không chiếm nên thấy rộn rạo nôn nóng!
*** chinh phục của đàn ông, thể hiện rõ nhất trong hai phương diện phụ nữ và sự nghiệp!
Càng là không chiếm được, thì càng có mong muốn chinh phục mãnh liệt hơn!
Mộ Nhã Triết cho rằng, tình cảm mà Cố Tinh Trạch dành cho Vân Thi Thi, cũng chỉ là *** chinh phục đang làm loạn!
Nhưng không nghĩ tới, người đàn ông này, lại yêu sâu sắc như thế.
Đến mức hy sinh bản thân tình hình.
Nhưng mà trước mắt thì không thể quan tâm nhiều như vậy.
Mộ Nhã Triết cẩn thận ôm Vân Thi Thi vào lòng, vội vàng đi khỏi.
Hoa Cẩm theo sát phía sau.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng nện từng bước nhỏ đi sau hai người.
Mãi đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Mộ Nhã Triết mới nhẹ nhàng đặt cô trên giường, dùng chăn đắp kín, Hoa Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm theo!
"Cô ấy thế nào rồi?"
Mộ Nhã Triết lập tức hỏi.
Hoa Cẩm lập tức lặp lại lời bác sĩ chẩn đoán, sau đó, anh ta quan sát sắc mặt Mộ Nhã Triết một phen, chậm rãi nói, "Chị Thi Thi mang thai, anh có biết không?"
Cô ấy mang thai rồi!
Mộ Nhã Triết quay đầu, đôi mắt sắc bén rơi vào người anh ta, như đang hoài nghi.
"Cậu nói cái gì?"
Hoa Cẩm lại kiên nhẫn lặp lại một lần, "Chị có thai rồi, bác sĩ nói, đại khái đã có hơn bảy tuần!"
Cả người Mộ Nhã Triết cứng đờ.
Anh quay đầu, nhìn Vân Thi Thi, cảm xúc trong mắt cuộn lên, vẻ mặt phức tạp!
Mang thai...
Cô ấy mang thai rồi!?
Tin tức này, khiến anh vừa mừng vừa sợ!
Nhưng mà, lại lo lắng không ít.
Hiện giờ tình hình sức khỏe của cô, không hề lạc quan, cũng không biết, đứa nhỏ này, tới có đúng lúc hay không!
Anh lo lắng, cảm xúc của cô dao động quá mạnh, không thể chịu đựng quá ba tháng đầu tiên.
Ba tháng đầu thai kì, là thời điểm nguy hiểm nhất với phụ nữ có thai.
Nếu là dưỡng thai không tốt, ba tháng đầu, có chút sơ xuất, thì thai nhi sẽ ngừng phát triển, thậm chí không có tim thai.
Theo như cảm xúc của cô hiện nay, nếu tiếp tục tích tụ, sợ là đứa nhỏ rất dễ ૮ɦếƭ non trong bụng.
Đến lúc đó, đối với cô mà nói, lại là đả kích không nhỏ!
Chỉ sợ, sẽ trực tiếp đẩy cô rơi xuống địa ngục!
Hoa Cẩm giống như đoán được anh đang băn khoăn chuyện gì, vội vàng an ủi, "Nhưng mà! Chuyện may mắn nhất là, đứa bé không sao cả! Nếu tĩnh dưỡng cho tốt, qua vài tuần nữa, thì tình huống sẽ ổn định lại!"
Mộ Nhã Triết ngồi cạnh mép giường, đau lòng cầm tay cô, nặng nề mà hôn lên bàn tay cô, lại nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của cô.
"Sẽ ổn thôi..."
Anh nhẹ nhàng nói, cũng không biết là đang an ủi Hoa Cẩm, hay là đang an ủi Thi Thi.
...
Trong phòng bệnh.
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, trên mắt có từng tầng băng gạc nặng nề.
Bên tai, là tiếng bác sĩ đang thanh âm với Mộ Nhã Triết, giọng nói nặng nề.
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi ngồi bên giường, yên lặng lắng nghe, yên tĩnh như người câm.
Hoa Cẩm đứng bên cạnh anh, nghe rất nghiêm túc, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa lo lắng, vô cùng lo lắng nhìn bác sĩ.
Mà Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, cũng mang vẻ mặt chăm chú.
Cả đêm không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt Hoa Cẩm hơi tiều tụy.
Mộ Nhã Triết cũng vậy.
Bác sĩ vùi đầu viết báo cáo, trên mặt lại không lạnh lùng như thói quen của các vị bác sĩ bình thường.
Ông ta vừa cẩn thận quan sát Vân Thi Thi nằm trên giường, vừa nơm nớp lo sợ nhìn ánh mắt u ám của Mộ Nhã Triết, hơi tiếc nuối nói: "Anh Mộ, giác mạc vợ anh bị tổn thương nghiêm trọng, từ đó khiến thị lực bị giảm xuống, rất có khả năng sẽ bị mù."
Hoa Cẩm nghe xong thì sắc mặt giống như tro tàn, nhưng vẫn còn ôm một tia hi vọng thử dò hỏi: "Bác sĩ, lời này của ông là có ý gì? Cái gì... Cái gì mù?"
Bác sĩ ngẩng đầu, ánh mắt bất đắc dĩ lộ ra ra mắt kín*** nề, vẫn bình tĩnh nói: "Là giá trị thị lực của mắt cô ấy chỉ có 0. 03, đôi mất đã đánh mất tất cả thị lực, chỉ có có thể cảm nhận được một chút ánh sáng."
Trước mặt Hoa Cẩm bỗng tối sầm.
Hữu Hữu một bên cũng bước chân lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.
Vân Thi Thi sớm tỉnh lại, nghe kết luận như thế, hai tay không khỏi xiết chặt, cổ họng siết chặt.
Trong tích tắc đấy, trái tim cô như ngã vào vực sâu tuyệt vọng.
Tuy cô nhìn không thấy, cảm thấy lại rõ ràng Mộ Nhã Triết nắm chặt tay cô, đầu ngón tay anh đã hơi hơi run rẩy, cũng nghe thấy Hoa Cẩm vô cùng đau lòng hỏi: "Vậy... vậy ánh mắt Thi... Thi Thi không thể chữa hả? Không, không thể chữa khỏi sao?"
"Không phải không có khả năng, có thể cấy ghép giác mạc, càng sớm càng tốt, nhưng mà dù sao cơ cấu chữa bệnh trong nước cung không đủ cầu, cho dù tìm thấy giác mạc phù hợp, cũng không nhất định có thể phẫu thuật thành công, cho nên phải chuẩn bị tâm lý... Hơn nữa, suy xét đến việc cô ấy có thai, về phương diện phẫu thuật, không thể nóng lòng. Dù sao, thân là phụ nữ có thai, nếu phẫu thuật sẽ có nguy hiểm rất lớn!"
Trên giường, người Vân Thi Thi cứng đờ lại!
Cái gì!?
Mang thai!?
Phụ nữ có thai…
Những chữ này, sao lạ lẫm như vậy!?
Cuối cùng là có ý gì?!
Cô rất nghi ngờ, ép mình nghiêm túc nghe bác sĩ nói chuyện.
Lúc trước, nghe bác sĩ nói đứt quãng, cô không hiểu rõ lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc